Chương 51

Chương 51. “Trầm Vĩnh Lan cô gần đây rốt cuộc đối với tôi có bao nhiêu khát khao hả? Động một chút là muốn đối với tôi làm loạn?”

Trong khi giặt đồ, Trầm Lạc Phù liền nghĩ Trầm Vĩnh Lan ngoài việc lau nhà thì những việc khác đều do nàng khắc phục hậu quả, căn bản mà nói nàng không được hưởng thụ một chút nào, chẳng lẽ bản thân nàng định mệnh là phải hầu hạ người khác sao? Trầm Lạc Phù nghĩ đến cũng cảm thấy trong lòng rất bất bình, nhưng nàng cũng liền quên đi, dù sao biểu hiện của Trầm Vĩnh Lan hôm nay so với hai mươi mấy năm qua coi như phá lệ lần đầu tiên, lúc trước không hề ra dáng một phụ nữ đàng hoàng vậy mà ngay lập tức lại biến thành hiền thê lương mẫu, cái này căn bản vẫn không phải là chuyện thật. Tuy nhiên Trầm Lạc Phù vẫn rất chờ mong kiểm điểm thư của Trầm Vĩnh Lan, vừa nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan sẽ hướng đến mình giải thích hết mọi hành vi xấu xa từ trước đến giờ thì Trầm Lạc Phù liền cảm thấy rất cao hứng.

Trầm Lạc Phù rốt cuộc là vẫn còn ác cảm, đều cũng đã lớn hết rồi còn bắt người ta viết kiểm điểm thư. Trầm Vĩnh Lan ngồi ở bàn chậm chạp gõ bút.

Trầm Lạc Phù sau khi giặt xong, đem hết y phục đi phơi sau đó liền đến phòng Trầm Vĩnh Lan, nàng nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan sầu mi đau khổ đem theo bút gõ gõ ở trên đầu suy nghĩ.

“Vẫn chưa viết sao?” Trầm Lạc Phù đứng sau lưng Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi.

“Lạc Phù, chuyện này coi như xong đi, mọi chuyện đã qua lâu rồi còn nói làm gì nữa, làm người nên nhìn về tương lai…” Trầm Vĩnh Lan ngụy biện làm như mình là cổ nhân.

“Không viết cũng được, tôi còn định bàn với cô về việc rời đi, cùng ở với cô xem ra vẫn cảm thấy không mấy vui vẻ….” Trầm Lạc Phù nói rõ ràng.

“Viết, liền viết mà…” Trầm Vĩnh Lan vội vàng ngắt ngang lời Trầm Lạc Phù, viết kiểm điểm thư làm cho Trầm Lạc Phù vui vẻ thì có gì khó.

“Vậy bắt đầu viết từ lúc nào?” Trầm Vĩnh Lan hỏi, kỳ thật nếu tính ở thời điểm chị dâu mang thai thì nàng đều mong rằng chị dâu sẽ sinh ra một người cực kỳ xấu xí, sẽ không ai yêu thương, lúc này Trầm Vĩnh Lan nghĩ lại bản thân nàng khi đó tâm tư cũng thật xấu a.

“Cô tự cân nhắc thử xem?” Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan mỉm cười nói, nàng trí nhớ cũng rất tốt, Trầm Vĩnh Lan làm bao nhiêu chuyện có lỗi với nàng, nàng đều nhớ rất rõ, cũng có thể còn có rất nhiều chuyện mà cả bản thân nàng không biết đến.

Trầm Vĩnh Lan suy nghĩ một chút, vẫn là viết lúc thời điểm Trầm Lạc Phù ba tuổi , lúc ba tuổi chắc hẳn Trầm Lạc Phù cũng không nhớ ra được gì.

“Trước đó ba tuổi cô không làm chuyện gì chuyện lỗi với tôi sao?” Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan hướng đến nàng sau ba tuổi mới viết, nàng mới không tin trước khi ba tuổi Trầm Vĩnh Lan không có bắt nạt mình.

“Khi đó tôi còn nhỏ, thật là khờ dại ngây thơ a…” Trầm Vĩnh Lan không hề cảm thấy chột dạ, có trời mới biết đó là khi Trầm Lạc Phù còn bé, nàng đã thường xuyên lén béo Trầm Lạc Phù, cố ý làm cho Trầm Lạc Phù khóc.

Trầm Lạc Phù nhận thấy Trầm Vĩnh Lan trong lời nói vừa rồi có chút hoài nghi, nhưng bản thân nàng cũng không nhớ rõ được chuyện gì, nên cũng cho qua.

“Vẫn còn sót…!” Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan viết thấy không hài lòng.

“Chuyện đều lâu như vậy rồi làm sao có thể nhớ hết cho được.” Trầm Vĩnh Lan đương nhiên là cố ý viết sót vài chuyện, nếu chuyện gì cũng đều viết thì nội trong hôm nay làm sao viết cho hết, cái này rõ ràng nàng đã cố ý viết bớt lại mà cũng nhiều như vậy rồi, chỉ mới viết đến lúc Trầm Lạc Phù năm tuổi mà đã viết hết một trang giấy, Trầm Vĩnh Lan nhìn lại cũng cảm thấy có chút chột dạ, bản thân nàng trước kia lại hư hỏng như vậy sao? Đúng là nàng nhớ lầm đi, đúng là nhớ lầm rồi. Rõ ràng là tội lỗi chất chồng chất đống, nhưng Trầm Vĩnh Lan còn có thể trấn an bản thân mình, quả nhiên không phải là người bình thường.

Trầm Lạc Phù vẫn thấy rất ít, nhưng đúng là có nhiều chuyện nàng vẫn không biết là Trầm Vĩnh Lan ở sau lưng làm chuyện xấu, Trầm Lạc Phù lúc này vô cùng tức giận. Năm đó là ngày quốc tế thiếu nhi ở nhà trẻ tổ chức biểu diễn khiêu vũ, nàng đang biểu diễn nữa chừng thì chiếc váy đang mặc trên người đột nhiên bị đứt dây, khi đó còn nhỏ lại rất yếu ớt, nàng xấu hổ đến khóc ra nước mắt, sự tình khi đó đến bây giờ vẫn còn ám ảnh nàng, từ trước đến giờ nàng chỉ nghĩ là việc ngoài ý muốn, không hề nghĩ tới là do Trầm Vĩnh Lan giở trò.

“Quần áo của tôi khi đó do cô dùng kéo lén cắt chỉ?” Trầm Lạc Phù giọng điệu lãnh đạm hỏi.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù khuôn mặt có chút thất thường, nàng thầm nghĩ đến chuyện xấu lúc đó, thì ra Trầm Lạc Phù không biết việc này do nàng làm, sớm biết như vậy thì nàng sẽ không đem việc này viết ra.

“Hì hì, đó là vì khi còn bé không hiểu chuyện thôi…” Trầm Vĩnh Lan đành phải cười làm lành nói.

“Trầm Vĩnh Lan, cô đúng là đồ vô lại!” Trầm Lạc Phù nghĩ đến muốn bóp chết Trầm Vĩnh Lan lúc này, giờ Trầm Lạc Phù suy nghĩ lại những chuyện rủi ro xui xẻo liên quan đến nàng đại khái cũng bàn tay của Trầm Vĩnh Lan nhúng vào, nàng trước đây lại không nghĩ ra vì sao nàng khi còn nhỏ lại gặp nhiều chuyện không may như vậy.

“Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa nữa, Lạc Phù dù sao cũng đã lớn rồi có thể rộng lượng mà tha thứ cho cô cô trước đây không biết suy nghĩ đi.” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bản thân nàng chấp nhận viết kiểm điểm thư thật là sai lầm mà, rõ ràng là viết ra như vậy lại vô tình gợi lên cừu hận lúc trước đối với Trầm Lạc Phù, vì vậy Trầm Vĩnh Lan quyết định không viết nữa.

“Cô lúc đó lớn hơn tôi năm tuổi, như thế nào mà còn trẻ không hiểu chuyện đây?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi ngược lại, quả nhiên Trầm Lạc Phù giờ phút này cừu hận trong lòng đối với Trầm Vĩnh Lan bùng cháy lên không ít.

“Không phải đó đều là chuyện cũ sao?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu không biết phải làm sao, làm thì cũng làm rồi, lại không thể giống như cục gôm, tẩy một cái là hết, lúc này hận thù thì cũng không thể thay đổi được lich sử, Trầm Lạc Phù đúng là lòng dạ hẹp hòi.

“Chuyện này ngược lại đối với tôi rất nghiêm trọng, cô có biết nó ám ảnh tôi cho tới bên giờ không?” Trầm Vĩnh Lan một câu đều cho ràng chuyện cũ mà muốn bỏ qua hết, cô đúng là có ý nghĩ quá đẹp mà!

“Vậy cô muốn thế nào?” Trầm Vĩnh Lan trực tiếp hỏi, làm bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

Trầm Lạc Phù đúng là đối với Trầm Vĩnh Lan không có biện pháp, trên cơ bản nàng cũng không cam lòng.

“Thật ra tôi có thể suy nghĩ mà bồi thường cho cô…” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù vẻ mặt bối rối, nàng nhìn thấy đứa nhỏ này đại khái là trong lòng vẫn còn thấy bất bình, cũng đang so đo mà cân nhắc, hiện tại có so đo hay không thì cũng đã quá muộn nga, bất quá hiện tại lương tâm người ta cũng cảm thấy có thể lo lắng bồi thường cho nàng, chẳng hạn như bồi thường thịt của nàng hay cái gì đó cũng không tệ lắm.

“Bồi thường như thế nào?” Trầm Lạc Phù đem ý tốt của Trầm Vĩnh Lan mà hỏi.

“Gần đây tôi đã đối với cô rất tốt, đó không phải là bồi thường cô sao?” Trầm Vĩnh Lan dõng dạc nói.

“Có, nhưng không tốt lắm.” Như thế nào tôi cũng không phát hiện, ngược lại gần đây cô luôn làm chuyện đáng khinh đối với tôi, về điểm ấy mới là có thực.

“Vậy cô muốn tôi đối xử như thế nào mới tốt đây?” Trầm Vĩnh Lan hỏi.

Trầm Lạc Phù đối với vấn đề này cũng thấy không ổn, Trầm Vĩnh Lan đối tốt với nàng, nàng thật không nghĩ tới, nàng trước kia chỉ mong Trầm Vĩnh Lan không làm khó dễ nàng thì nàng đã cám ơn trời đất rồi, muốn bồi thường cái gì nữa, hay là thôi đi.

“Cô hôm nay nhận lỗi là được!” Trầm Vĩnh Lan như thế nào đi nữa cũng phải vì nàng mà nhận lỗi, Trầm Lạc Phù không cần bồi thường, chỉ cần nói lời xin lỗi.

“Được, tôi nhận lỗi.” Xin lỗi có gì khó, Trầm Vĩnh Lan sảng khoái nói.

“Tôi, Trầm Vĩnh Lan, hôm nay xin tự kiểm điểm bản thân mình một cách sâu sắc, tôi trước đây còn nhỏ không hiểu chuyện đã nghiêm trọng mà bắt nạt Trầm Lạc Phù, sau ngày hôm nay tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì hành vi của mình, lúc này tôi thực sự hy vọng Trầm Lạc Phù mở lòng từ bi có thể tha thứ cho mọi hành vi của tôi đã làm lúc trước …” Trầm Vĩnh Lan đưa tay lên trời, nói một hơi, nàng lúc này muốn làm cho Trầm Lạc Phù vui, cũng không hề thấy áy náy. Nếu Trầm Vĩnh Lan không bị tiểu chất nữ hấp dẫn thì đời này những lời nói vừa rồi cũng không bao giờ có khả năng từ miệng nàng thốt ra.

Trầm Lạc Phù càng nghe càng thấy có gì đó bất thường, nàng căn bản là không cảm thấy có chút áy náy nào trong đó, Trầm Vĩnh Lan thực chất chỉ khoa trương diễn thuyết, quả nhiên là nghe lời xin lỗi này cũng không thấy dễ chịu.

“Ngừng lại!” Trầm Lạc Phù cảm thấy người không có thành ý mà già mồm cãi láo dù có nghe thấy thì lổ tai cũng khó chịu, vậy thà không nghe còn hơn, Trầm Vĩnh Lan mà thấy áy náy mới là chuyện lạ, phải biết rằng hoa thủy tiên không phải một hai ngày có thể nuôi dưỡng trưởng thành dễ dàng. Suy cho cùng Trầm Vĩnh Lan mãi mãi không bao giờ trưởng thành.

“Còn chưa hài lòng sao?” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy thái độ của nàng đã vô cùng thành khẩn rồi, không phải đã khiêm tốn nhận sai rồi sao?

“Được rồi, đừng khiến tôi buồn nôn nữa, một chút thành ý cũng không có.” Trầm Lạc Phù tức giận nói.

Trầm Vĩnh Lan xoay người, đột nhiên đưa tay lên kéo Trầm Lạc Phù lại, Trầm Lạc Phù liền ngã ngồi ở trên đùi nàng, Trầm Lạc Phù tất nhiên không dự đoán được Trầm Vĩnh Lan lại hành động như vậy, nàng kinh ngạc một chút, bất quá rất nhanh cũng muốn từ đùi Trầm Vĩnh Lan đứng lên, nhưng lại bị Trầm Vĩnh Lan gắt gao ôm vào trong ngực.

“Trầm Vĩnh Lan, cô làm gì đó?” Cô không biết hành động này rất không đàng hoàng sao, tư thế ngồi trên đùi Trầm Vĩnh Lan lúc này thật là khiến cho người ta đỏ mặt.

“Người ta thực sự rất muốn bồi thường cho cô, tôi giá trị nhất chính là cơ thể của mình, tôi không ngại bồi thường thịt người cho cô đâu, tuyệt đối là có giá trị lắm…” Trầm Vĩnh Lan không đứng đắn nói, tuy rằng giọng điệu nghe như nói giỡn nhưng chỉ Trầm Vĩnh Lan biết rõ, nàng chính là nói thật lòng.

“Trầm Vĩnh Lan cô gần đây rốt cuộc đối với tôi có bao nhiêu khát khao hả? Động một chút là muốn đối với tôi làm loạn?” Những lần trước Trầm Lạc Phù có thể vì hành vi của Trầm Vĩnh Lan tự bào chữa một hai lần, nhưng gần đây rõ ràng Trầm Vĩnh Lan năm lần bảy lượt muốn quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© mình, Trầm Lạc Phù không thể không hoài nghi rốt cuộc Trầm Vĩnh Lan đang có ý gì?

Trầm Vĩnh Lan mở to hai mắt nhìn Trầm Lạc Phù, không ngờ Trầm Lạc Phù trong lời nói lại có lúc khẩu khí nặng như vậy, nói ra được lời này chứng tỏ nàng cũng không phải giống như trước đây ôn nhu. Đúng vậy, nói trắng ra được lời này làm cho người ta có chút ngượng ngùng a.