Chương 7: Trầm vĩnh lan có được tính là bên ngoài nạm ngọc, bên trong bông rách hay không?

Trầm Lạc Phù ở đại sảnh đọc sách, nàng đang đợi Trầm Vĩnh Lan trở về, bởi vì nàng phải nhắc Trầm Vĩnh Lan gọi điện cho bà nội, bằng không với tính khí nóng nảy giống Trầm Vĩnh Lan, bà nội có thể sẽ trút giận lên Trầm Vĩnh Lan, mà đối tượng bị Trầm Vĩnh Lan trả oán thường thường là mình.

***

Trầm Vĩnh Lan trở về, trực tiếp đem giày cao gót đá văng, sau đó giống như người không có xương cốt, dẻo quặt nằm phịch xuống sô pha, sát bên cạnh Trầm Lạc Phù. Trên người Trầm Vĩnh Lan có mùi rượu trộn lẫn với mùi nước hoa, cũng không phải khó ngửi, thậm chí có chút đặc biệt, Trầm Lạc Phù thầm nghĩ.

“Sao cô còn chưa ngủ?” Trầm Vĩnh Lan nheo nheo mắt hỏi Trầm Lạc Phù, giờ này, Trầm Lạc Phù không phải đã ngủ rồi sao.

“Bà nội bảo cô gọi điện về nhà.” Trầm Lạc Phù chứng thực trả lời.

Trầm Vĩnh Lan nhíu mày, nàng bây giờ rất không thoải mái, hôm nay đi xã giao bị người ta chuốc không ít rượu, nếu không phải tửu lượng của nàng tốt, đêm nay phỏng chừng về không được, đâu còn tâm tư nghe Lưu phu nhân tụng kinh. Nhưng nghĩ tới tính tình nóng nảy của lão thái thái nhà mình, nàng không thể không móc điện thoại từ trong giỏ ra, bấm số gọi về nhà.

Quả nhiên lão thái thái vừa nhấc máy liền không ngừng té tát, Trầm Vĩnh Lan vốn đã đau đầu, lúc này còn đau thêm.

“Lưu phu nhân, bây giờ con mệt quá, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, con cúp trước đây.” Trầm Vĩnh Lan vội gập điện thoại, nhân tiện bấm nút tắt nguồn luôn.

Bà nội có lẽ giận rồi, khoảng hai phút sau, di động của Trầm Lạc Phù reo lên.

“Bà nội, cô út hôm nay quả thật trông rất mệt mỏi, nàng không phải cố ý cúp điện thoại đâu…” Trầm Lạc Phù nói đỡ cho Trầm Vĩnh Lan, trấn an bà nội, nàng cảm thấy mình vào ở nhà Trầm Vĩnh Lan đúng là không có chuyện gì tốt, chỉ toàn thay Trầm Vĩnh Lan dọn dẹp cục diện rối rắm.

Trấn an xong lão thái thái, Trầm Lạc Phù tội nghiệp mới có thể tự do.

Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan bởi vì uống quá nhiều rượu mà khuôn mặt phơn phớt đỏ, thoạt nhìn còn muốn diễm lệ hơn cả hoa hồng. Trầm Vĩnh Lan lớn lên đúng là xinh đẹp như một đóa hoa.

Trầm Lạc Phù chấp nhận số phận nhặt lên đôi giày cao gót bị Trầm Vĩnh Lan đá loạn thất bát tao, sau đó xếp gọn gàng vào tủ giày.

“Cô út, đừng ngủ trên ghế sô pha.” Trầm Lạc Phù lay nhẹ, khuyên nhủ. Ngủ trên ghế sô pha, ngày mai sẽ ê ẩm toàn thân.

“Không chịu, tôi mệt lắm…” Trầm Vĩnh Lan bởi vì say rượu, ngữ khí bất giác nhão nhoét, mang theo ý vị làm nũng.

“Ngủ trên ghế sẽ không thoải mái, tắm một cái rồi ngủ sẽ dễ chịu hơn.” Nữ nhân này không phải luôn luôn yêu tắm sao, lôi thôi cuộn trên ghế như vậy, giống cái gì đây!

“Vậy cô ẵm tôi vào đi…” Trầm Vĩnh Lan nũng nịu nói, nàng cảm thấy trên người đúng thật có hơi nóng, còn dính dính nữa, hổng dễ chịu, nhưng mà nàng lại không muốn nhúc nhích.

Trầm Lạc Phù đen mặt. Trầm Vĩnh Lan say đến nỗi đầu óc mất tỉnh táo, chắc nhầm mình thành tình nhân cường tráng nào của nàng rồi. Phải biết là mình với nàng đều là nữ nhân, làm sao mình có thể ẵm nổi nàng. Mặc dù Trầm Lạc Phù từng tập Taekwondo, không được tính là nữ tử yếu đuối, nhưng phải ẵm một nữ nhân trưởng thành và cao hơn mình như Trầm Vĩnh Lan, đây là một chuyện khá khó khăn.

Trầm Vĩnh Lan kỳ thật chưa say, chỉ là nàng thừa nhận hình như mình có chút choáng váng, nàng vừa nói xong lập tức ý thức đối tượng làm nũng của mình là cô cháu gái bé bỏng, làm nũng sai đối tượng rồi. Kỳ thật Trầm Vĩnh Lan không thường xuyên làm nũng. Bình thường mặc dù nàng có chút cường thế, quen thói cao cao tại thượng, nhưng nàng cũng biết nữ nhân không yếu đuối sẽ không đáng yêu, cho nên nhất định ngẫu nhiên phải làm nũng một chút. Tất cả nam nhân đều dính mẻ lưới này, mặc dù nữ nhân kia cũng thế.

“Tôi ẵm không nổi cô.” Trầm Lạc Phù thật thà trả lời vấn đề này.

“Thì ra cô không phải Peter à…” Trầm Vĩnh Lan tất nhiên sẽ không thừa nhận mình làm nũng với Trầm Lạc Phù, nàng ở trước mặt Trầm Lạc Phù luôn luôn bá đạo, cao cao tại thượng, nàng không quen thay đổi hình tượng trước mặt Trầm Lạc Phù.

Quả nhiên đã lộn mình với tình nhân nào đó của nàng, nhưng Trầm Lạc Phù một chút cũng không thèm để ý. Trên thực tế, nàng chỉ bất ngờ khi Trầm Vĩnh Lan, một nữ nhân lúc nào cũng ngẩng cao đầu với mình, lại biết làm nũng.

“Tôi dìu cô vào trong thì có thể.” Tuy ẵm không nổi Trầm Vĩnh Lan, nhưng dìu nàng ấy thì không thành vấn đề.

“Cô dìu được không đó?” Trầm Vĩnh Lan tỏ vẻ hoài nghi, Trầm Lạc Phù thấp hơn mình chắc cỡ 5 cm, cơ thể nhỏ bé thập phần mảnh mai, mảnh mai đến mức rất nhiều người thấy nàng đều muốn che chở, mặc dù mình là người ngoại lệ, bởi vì mình chỉ muốn ngược đãi nàng. Kỳ thật trong lòng Trầm Vĩnh Lan hiểu rõ, tuy bề ngoài Trầm Lạc Phù trông khá mảnh mai, nhưng thật ra một chút cũng không mảnh mai, nàng ấy thuộc loại ngoài mềm trong cứng, là một cô gái ngoan và kiên định. Từ “ngoan” này chính là cái nhãn dán trên người Trầm Lạc Phù, khiến nàng ấy “ngoan” không thoải mái.

“Thử xem xem.” Trầm Lạc Phù thường nghĩ, nếu không phải Trầm Vĩnh Lan là cô ruột của nàng, có lẽ đúng tình hợp lý nàng sẽ không cần quan tâm tới nữ nhân ấy. Trầm Vĩnh Lan cao 1m72, Trầm Lạc Phù cao 1m65. Lúc Trầm Lạc Phù nâng Trầm Vĩnh Lan dậy, thoạt nhìn rất giống chim nhỏ nép vào người, thân thể của Trầm Vĩnh Lan tựa lên người Trầm Lạc Phù, nàng cố ý đem toàn bộ trọng lượng của mình đẩy về phía Trầm Lạc Phù, ấu trĩ coi như có thể đem Trầm Lạc Phù đè bẹp dí. Kỳ thật Trầm Vĩnh Lan đâu phải không thể đi nổi, chỉ là có cơ hội dày vò Trầm Lạc Phù, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Trầm Vĩnh Lan nặng quá. Trầm Lạc Phù thầm oán, đương nhiên nàng sẽ không ngây ngốc nói ra, bởi vì nàng biết Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối không vui khi nghe được người khác nói nàng ấy nặng.

Trầm Vĩnh Lan bỗng phát hiện, từ khi Trầm Lạc Phù ra đời đến ngay, đây là lần đầu tiên nàng ở gần Trầm Lạc Phù như vậy, gần đến nỗi nàng có thể ngửi được mùi sữa tắm dịu nhẹ trên người Trầm Lạc Phù. Dễ chịu quá, không biết Trầm Lạc Phù dùng sữa tắm hiệu gì nhỉ, sau này phải đi mua một lọ. Kỳ thật Trầm Lạc Phù có đôi khi cũng không làm cho người ta thấy ghét, điều kiện tiên quyết là đừng tranh giành tình cảm với mình, hoặc là khiến người ta đem mình và nàng ra so sánh.

Trầm Lạc Phù dìu Trầm Vĩnh Lan vào phòng tắm, thay Trầm Vĩnh Lan pha nước ấm. Đợi tới khi nàng tỉ mẫn làm xong, quay đầu lại thì phát hiện cô út của nàng đã cởi sạch quần áo và ném đống lộn xộn đó qua một bên.

Trầm Lạc Phù biết dáng người của Trầm Vĩnh Lan rất đẹp, nhưng nhìn trực diện như thế này vẫn là lần đầu tiên. Dáng người của Trầm Vĩnh Lan quả thật sẽ làm cho hết thảy nữ nhân đố kỵ, dáng người vốn đã cao gầy, hơn nữa chân lại dài miên man, người không biết còn tưởng nàng ấy cao hơn 1m75. Bộ ngực đầy đặn, dáng người trổ mã cực kỳ hoàn mỹ.

“Thế nào, dáng người của lão nương đẹp hơn cơ thể bất lương bé nhỏ chứ gì!” Trầm Vĩnh Lan biết Trầm Lạc Phù đang ngắm dáng người của mình, bèn đắc ý nói, ánh mắt nhìn về phía bản thân trong gương, nét mặt có chút mê ly.

Ngó vẻ mặt tự kỷ của Trầm Vĩnh Lan, đúng là hoa thủy tiên, hết thuốc chữa, Trầm Lạc Phù bụng bảo dạ.

Trầm Lạc Phù dời tầm mắt khỏi cơ thể xích͙ ɭõa của Trầm Vĩnh Lan, sau đó bắt đầu thu dọn đống lộn xộn trên mặt đất. Nàng chỉ đang nghĩ đến một vấn đề, Trầm Vĩnh Lan có được tính là bên ngoài nạm ngọc, bên trong bông rách hay không?

Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù cúi đầu nhặt quần áo của mình, thật ra nàng hiểu đánh giá của mọi người đối với Trầm Lạc Phù, một mỹ nữ có khí chất, vừa có khí chất vừa là mỹ nữ, còn mình, chỉ có thể là mỹ nữ. Trước kia Trầm Vĩnh Lan không phục, nhưng bấy giờ nhìn sườn mặt của Trầm Lạc Phù, đúng là cảm nhận được Trầm Lạc Phù thực sự có một khí chất lạ lẫm, tuy rằng nàng áp đặt cái khí chất đó chẳng qua chỉ là giả bộ, song, giờ phút này nàng không thể không thừa nhận, không phải ai cũng có thể giả bộ được loại khí chất như vầy.

__________

Suy nghĩ của Dã tỷ: Trầm Vĩnh Lan ghen tị Trầm Lạc Phù, điểm ấy không thể nghi ngờ.