Chương 4

Sau khi chào hỏi đám quân nhân, Bối Thực cũng không quên khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

Cậu ngẩng đầu tiến lên trước ống kính, vẫy tay chào tất cả mọi người, đồng thời nở nụ cười rạng rỡ.

Đang cười đến nửa chừng, Bối Thực chợt giật mình…

Chết rồi, quên mất không được cười lộ răng, răng đang bị sâu!

Lúc này nếu thu hồi nụ cười e rằng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh hoàn hảo, vì vậy chỉ trong nháy mắt, Bối Thực đã nghĩ ra cách giải quyết.

Cậu rất trịnh trọng nhặt một cánh hoa hồng, đặt lên môi một nụ hôn nhẹ, rồi dán cánh hoa lên ống kính.

Màn hình trực tiếp đột nhiên tối sầm lại.

·

Khâu Thiên tiến lên, đưa nắm tay phải lên ngực trái, quân cách chào Hoàng tử: "Thưa Hoàng tử, tôi là Khâu Thiên thiếu uý của Liên bang, có nhiệm vụ hộ tống cậu đến hành tinh Liên bang để theo học."

Bối Thực nhìn thiếu úy trước mặt, đầu cạo trọc, nét mặt cương nghị, chợt có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Cứ như thể họ đã biết nhau từ lâu rồi, vô cớ muốn thân thiết với cậu ta.

Ngay sau đó, Bối Thực thầm thở dài, cậu biết chắc chắn mình chưa hề gặp Khâu Thiên, cảm giác này chỉ là bản năng tự nhiên của cậu với tư cách Hoàng tử.

Cậu thật là một Hoàng tử gần gũi với dân chúng, thấy dân là muốn gần gũi rồi.

·

Bối Thực cúi đầu, lấy ra từ thắt lưng một vật hình vuông màu vàng to bằng lòng bàn tay: "Khâu thiếu uý, rất hân hạnh, đây là danh thϊếp của tôi."

Khâu Thiên đón lấy bằng cả hai tay, đó là một miếng vàng ròng chế tác thành hình danh thϊếp, khác với danh thϊếp bình thường, cả hai mặt đều khắc chữ nét hoa văn rất phức tạp, chữ nối tiếp chữ khiến người nhìn không thể đọc được.

Bối Thực mỉm cười hỏi: "Nhìn kỹ chưa?"

Tai nghe quân dụng của Khâu Thiên vang lên giọng nói lạnh lùng: "Đem về."

Vẻ mặt Khâu thiếu uý chợt trở nên nghiêm nghị, thiếu tướng bảo mang về, chắc chắn trên đó có thông tin quan trọng.

Bối Thực nói tiếp: "Đây là danh thϊếp duy nhất trên thế giới, tôi có thể cho cậu thêm một phút để xem, nếu nhớ được những gì trên đó, cậu sẽ trở thành người duy nhất trong toàn Liên bang biết thông tin quan trọng này."

Khâu thiếu uý vô cùng bất ngờ, danh thϊếp mới tặng mà đã thu hồi!?

Là cánh tay đắc lực nhất của thiếu tướng, cậu ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ thông tin quan trọng này, nhất định phải ghi nhớ kỹ để báo cáo với thiếu tướng!

Với sức mạnh tinh thần đạt cấp A+, Khâu Thiên chưa bao giờ tập trung đến thế, cậu ta nâng miếng vàng trên tay, nhíu mày, lẩm bẩm đọc.

·

Một phút sau, Hoàng tử búng ngón tay, cười tươi nói: "Thời gian đã hết, Khâu thiếu uý."

Nói rồi cậu lấy lại tấm danh thϊếp vàng, nhét nó trở lại vào thắt lưng của mình.

Thậm chí còn có một giọt mồ hôi trên trán Khâu thiếu uý, cậu ta nghiến răng, rất hối tiếc…

Chết tiệt! Không nhớ được gì cả!

Trong tai nghe, Đoàn Tiêu Niên nói ngắn gọn: "Đến xem lại."

Khâu thiếu uý lại chào một cách trịnh trọng: "Thưa Hoàng tử, xin hãy cho phép tôi xem thêm chút thời gian nữa."

Bối Thực bày tỏ sự tiếc nuối: "Khâu thiếu uý, vì cậu đã đi từ xa đến đây, tôi đã ưu ái cho cậu thời gian lâu nhất rồi. Trong 372 người từng thấy danh thϊếp này, cậu là người được xem lâu nhất."

Khâu thiếu uý lại choáng váng, thông tin quan trọng đến vậy mà đã có 372 người xem rồi!?

·

Bối Thực liếc mắt tìm vị trí máy quay, ngón tay giả bộ chỉnh kính, sau đó lén kéo nhẹ tay áo xuống, đảm bảo mọi người đều có thể chiêm ngưỡng chiếc máy truyền tin thời trang phiên bản cao cấp màu vàng hồng trên cổ tay mình.

Hoàng tử thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Trong toàn bộ Liên bang không có ai có thể nhớ tên đầy đủ của tôi sao?"

Khâu thiếu uý siết chặt nắm đấm: "Thưa Hoàng tử, xin hãy cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định có thể ghi nhớ... Họ tên đầy đủ ư?"

Hoàng tử gật đầu: "Trên danh thϊếp khắc họ tên đầy đủ của tôi, cho đến nay chưa ai nhớ nổi, kể cả bản thân tôi."

Khâu thiếu uý luôn chững chạc, trưởng thành bỗng vấp ngã dưới chân mình.

Trong tai nghe vang lên tiếng động lạo xạo, nghe như thiếu tướng đang uống nước rồi làm rơi cốc.

Đoàn Tiêu Niên với bề ngoài bình tĩnh, giọng điệu lạnh lùng: "Đừng lãng phí thời gian với cậu ta, xuất phát ngay."

***Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng tử: Để tôi tự giới thiệu, tôi là... (rút ra danh thϊếp) (bắt đầu đọc)

Sự cường điệu hiện tại của hoàng tử là một điềm báo trước!