Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tích Hoa Chỉ

Chương 81: Âm Sơn Quan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phía Bắc là tên gọi chung của bên này, mọi người đã quen xưng hô như vậy, nói đến Âm Sơn Quan e là không ít người phải suy nghĩ một lúc lâu mới có thể phản ứng được đây mới là tên gọi thật sự của nơi này.

Từ xa xưa đến nay, Âm Sơn quan đã là chiến địa trọng yếu, so với thành trì bình thường còn lớn hơn rất nhiều, khắp nơi trong thành đều có thể thấy được binh lính tuần tra, cho dù là dân chúng cũng đều ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, tôn lên cơ thể to lớn, hơi thở dũng mãnh đập thẳng vào mặt của bọn họ.

Hoa Chỉ ngồi trên lưng ngựa đánh giá, nỗi lo lắng trong lòng trở nên bình ổn hơn nhiều.

Mặc dù đây là nơi lưu đày nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng rằng chỉ có hai loại người như giám công và những người lưu đày, liếc nhìn nơi này cũng không khác biệt với nơi khác là bao, điểm khác biệt lớn nhất, chắc là không được tự do như vậy mà thôi.

Chỉ cần là nơi có thể sử dụng được tiền bạc là tốt rồi, nàng cũng không dám yêu cầu nhiều hơn nữa.

Đi vào thành tử cửa Đông, đi được nửa canh giờ mới đến thành Nam, so với thành Đông thì rõ ràng nơi này hỗn loạn hơn một chút, dòng người nhiều hơn, đương nhiên binh lính tuần tra cũng nhiều hơn.

Đoàn người Hoa Chỉ đeo túi lớn túi nhỏ, người khác chỉ cần liếc mắt một cái liền biết là người ở bên ngoài đến, nhưng kỳ quái là không phát sinh tình huống ma cũ bắt nạt ma mới, có người còn nở nụ cười thiện chí với bọn họ, trong đó có một nam nhân chỉ vào một nhà khách ở phía xa giới thiệu: "Đến đó ngủ, phòng quét dọn sạch sẽ, giá cả cũng ổn.”

Hoa Chỉ sửng sốt, nàng lập tức cảm ơn rồi thật sự đi về hướng đó.

Người nọ thấy nàng dễ nói chuyện thì tiến lên, tự giới thiệu: "Ta là Hồ Qua, các ngươi tới đưa đồ đúng không, lâu lắm rồi không thấy người ngoài tới rồi.”

Hoa Chỉ vốn chỉ mơ hồ suy đoán trong lòng, lại nghe hắn nói như vậy thì còn gì không rõ ràng nữa chứ. Tình hình ở thành Nam đặc thù, người ngoài tới đây làm gì đại khái ai cũng biết cả.

Trong luật Đại Khánh chỉ quy định người lưu đày không được tự tiện rời đi chứ không quy định người trong nhà không được đến thăm, ai mà chẳng có dăm ba người thân bạn bè chứ, nhưng người thật sự đến nơi lưu đày này thăm người vô cùng ít ỏi, dần dà nơi này trở thành một nơi khảo nghiệm lòng người. Người tới không cần phải quá xuất sắc, cho dù có là người hầu đi chăng nữa cũng sẽ được người đến đây sống vì các loại nguyên nhân coi trọng.

Cho nên sau khi các nàng tiến vào thành Nam mới được đối đãi một cách thiện chí như vậy. Trong lòng Hoa Chỉ cảm thấy hơi khó chịu, sự đề phòng trong nháy mắt tan đi hơn phân nửa: "Phía Bắc lạnh lẽo, ta sợ người nhà chịu khổ nên đưa chút quần áo dày tới.”

"Có lòng rồi, mùa đông bên này quả thật khổ sở." Nam nhân bước đi có chút khập khiễng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ, hắn ta thấy Hoa Chỉ chẳng buồn nhìn mình thêm một cái, đối xử với hắn ta như người bình thường nên có thêm chút ấn tượng tốt, đối với hắn ta mà nói sự bình thường này mới khó có được nhất.

"Không biết tiểu công tử muốn tìm ai? Ta rất quen thuộc với nơi này, nói không chừng ta nhận ra được.”

Đầu óc Hoa Chỉ xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đưa ra quyết định: "Ta muốn tìm người của Hoa gia, có lẽ tháng chín bọn họ mới đến nơi này, không biết vị đại ca này có nhận ra hay không?”

"Người của Hoa gia à. Ta biết chứ, bọn họ ở cách đây không xa, ta còn quen một người hầu trong đó, sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta phải nhanh lên."

Có thể đến nơi mà không tốn công sức, Hoa Chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, thành tâm cảm ơn: "Cảm ơn đại ca.”

"Thôi nào, khách sáo cái gì, thân thể nhỏ bé này của ngươi lại bằng lòng chạy tới đây chuyến này, ta cũng bằng lòng dẫn đường cho ngươi." Nói xong, Hồ Qua còn định vỗ bả vai Hoa Chỉ thì bị Cố Yến Tích nhanh nhẹn chen vào giữa hai người, thuận thế đội mũ lên cho nàng.

Hồ Qua vốn còn hơi ngạc nhiên, nhìn thấy động tác của hắn liền cười: "Đúng là nên đội lên, bên này không thể so với chỗ khác được, lạnh lắm.”

Hoa Chỉ cảm kích nhìn Cố Yến Tích một cái, mỉm cười gật đầu với Hồ Qua: "Không tới nơi này cũng không biết thời tiết còn có thể lạnh đến mức này.”

"Chứ còn gì nữa." Hồ Qua nói xong, đột nhiên chỉ về phía trước: "Người đằng kia, ngươi có nhận ra hay không?”

Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bông ngắn ngủi ôm một cái gì đó từ phía Tây nhanh chóng đi tới, Hoa Chỉ thật sự nhận ra hắn, đây là người đi theo phụ thân, tên là Trần Sơn.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, Đông Tử hiểu ý, nhanh chóng chạy tới.

Khi Trần Sơn nhìn thấy Đông Tử thì sửng sốt, lại nghe nói Đại cô nương tới, suýt chút nữa ném đồ vật trong lòng ra ngoài, Đông Tử vội vàng đưa tay nhận lấy.

Trần Sơn chạy tới cúi đầu bái lạy: "Trần Sơn bái kiến..."

Đông Tử đá hắn ta một cước, hắn ta ngẩng đầu thấy trang phục lúc này của Đại cô nương, lập tức thay đổi: "Trần Sơn bái kiến Đại công tử.”

"Mau đứng lên đi, ngươi đang đi đưa cơm cho phụ thân sao?"

"Tiểu nhân đưa cơm cho Đại lão gia và Tam lão gia ạ, hiện tại mấy vị lão gia đã tách ra, tiểu nhân bèn đi theo chăm sóc cho Đại lão gia và Tam lão gia, mấy vị lão gia khác đều có người chăm sóc."

Hoa Chỉ gật đầu, quay đầu ý bảo Đông Tử lấy ra một cái bình sứ từ trong tay nải đưa cho Hồ Qua: "Đây là một loại thuốc chữa nứt nẻ do đại phu giỏi phối đó, nghe nói hiệu quả vô cùng tốt, Hồ đại ca không ngại thử xem sao.”

Hồ Qua có thể bày ra mặt thối với tiền bạc, nhưng thuốc chữa nứt nẻ này hắn ta lại không từ chối nổi. Hắn ta cười khà khà, nhận lấy: "Vậy ta không khách sáo nữa, ta ở trong thành này nhiều năm rồi, tiểu huynh đệ muốn biết gì cứ tới tìm ta, Trần Sơn biết ta ở đâu.”

"Vâng, nhất định sẽ có lúc làm phiền Hồ đại ca."

Hồ Qua vừa đi, Trần Sơn vẫn luôn kìm nén lập tức đỏ hốc mắt: "Đại cô nương, không ngờ người lại đến đây.”

"Vừa đi vừa nói, đồ ăn sắp nguội rồi."

"Vâng." Trần Sơn lau mắt, nhận lấy hộp cơm lớn được gói kín từ chỗ Đông Tử rồi ôm vào lòng.

"Tổ phụ có khỏe không? Những người khác thì sao? Bây giờ bọn họ đang làm gì vậy? Có thích ứng được hay không?”

"Lão thái gia trên đường đi cũng có chút ho khan, đại phu khám bệnh rồi nhưng vẫn chưa khỏi được. Sau khi Tứ lão gia giải quyết xong việc kết nối quan hệ thì tìm cho lão thái gia công việc sao chép nhẹ nhàng, nhưng mà công việc nhẹ nhàng ở nơi này vốn không nhiều lắm, Hoa gia chúng ta lại đến sau, tiêu không ít bạc cũng chỉ có thể sắp xếp tốt cho lão thái gia và mấy vị thái gia cùng chi, những người khác ít nhiều cũng chịu chút khổ sở, đặc biệt là các công tử, mấy ngày nay đã có nhiều người đổ bệnh rồi."

Trần Sơn nói xong hốc mắt lại đỏ lên, nhưng hai tay đều không nhàn rỗi, đành phải cọ lên vai.

Vẻ mặt Hoa Chỉ không thay đổi, người trẻ tuổi chịu chút khổ sở một thời gian sẽ qua đi, chỉ cần tổ phụ và đám người phụ thân có thể thoải mái một chút là được. Nhưng cho dù có thoải mái hơn nữa cũng chỉ là so với công việc lao động vất vả mà thôi.

"Có gặp chuyện phiền toái gì không?"

"Lúc mới tới có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, Tứ lão gia đều xử lý xong xuôi hết rồi. Mấy ngày nay quan hệ giữa Tứ lão gia và cấp trên tốt hơn một chút, hơn nữa người của Hoa gia không ít nên cũng không đến nỗi có người đến trêu chọc."

“Chuyện đối ngoại toàn là do Tứ lão gia giải quyết sao?"

"Vâng ạ."

Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, những chuyện vặt vãnh này phải dựa vào Tứ thúc.Dựa vào tinh thần văn học kia của phụ thân nàng, sợ là vừa mở miệng đã đắc tội người ta rồi, Nhị thúc và Tam thúc cũng không được.
« Chương TrướcChương Tiếp »