Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tích Hoa Chỉ

Chương 82: Gặp lại người thân (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dọc đường đi Hoa Chỉ vẫn luôn miệng hỏi, Trần Sơn cũng trả lời tường tận trong khả năng của mình. Lúc nhìn thấy Đại cô nương, hắn ta đã biết Đại cô nương sẽ là chỗ dựa của bọn họ.

"Trần Sơn, hôm nay đến muộn một chút đấy, chủ tử nhà ngươi đợi một lúc rồi. Hoa Đại, Trần Sơn tới rồi."

Hoa Bình Vũ từ trong cửa lớn đi ra, vừa nhìn thấy người bên cạnh Trần Sơn, ông cả kinh trợn to hai mắt. Đây không phải là... Đây không phải là…

Hoa Chỉ vẫn cho rằng tình cảm của mình và phụ thân không hề sâu đậm, chẳng qua chỉ là dính líu đến quan hệ huyết thống mà thôi. Nhưng lúc này nàng cảm nhận sâu sắc sự thân cận bẩm sinh từ trong huyết mạch.

Nàng nhanh chóng chạy lên vài bước, cúi đầu bái lạy: "Phụ thân..."

Hoa Bình Vũ vội vàng đỡ người dậy, miệng động vài cái nhưng không thể nói được gì. Việc con gái đến đây thật sự là ngoài dự liệu của ông, làm cho ông trở tay không kịp.

Ngược lại người bên cạnh ngạc nhiên mở miệng: "Hoa Đại, đây là con trai ngươi sao? Không đúng, nhà ngươi không phải trên mười tuổi đều phải lưu đày rồi sao? Đây là tội khi quân phạm thượng đó!”

Hoa Bình Vũ sao có thể chấp nhận gánh tội dối gạt vua như vậy, ông mặt mày lạnh lùng nói: "Mở to hai mắt nhìn rõ ràng, đây là trưởng nữ của ta, nữ quyến Hoa gia không bị đi lưu đày!”

Lời này làm cho tất cả mọi người bên cạnh đều cười rộ lên, nữ nhi Hoa gia từ trong kinh chạy tới Âm Sơn Quan này sao? Lừa ai vậy chứ?

"Hoa Đại, ngươi biết cách bịa đặt đấy, đến lúc đó xem tướng quân có tin ngươi hay không."

Hoa Chỉ xoay người lại chậm rãi gỡ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người: "Chẳng lẽ các vị cho rằng khuê nữ Hoa gia dễ bị bắt nạt sao?”

Giọng điệu tuy rằng trong trẻo lạnh lùng, nhưng tất cả mọi người đều không phải là người điếc, tất nhiên là nghe ra đây thực sự là giọng nữ, bọn họ nhìn kỹ tướng mạo của nàng, cho dù đang mặc trang phục của thiếu niên cũng không che giấu được sự quyến rũ đặc biệt của nữ nhân!

Thật sự là một cô nương từ kinh thành đến Âm Sơn Quan sao?

Lần này không ai cười nữa, bọn họ ngạc nhiên đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài!

Trên mặt Hoa Bình Vũ lộ ra nụ cười rụt rè của người làm cha: "Con ở đây chờ một lát, phụ thân đi xin nghỉ phép với cấp trên.”

Hoa Chỉ ngoan ngoãn đồng ý, cũng không hỏi xem phụ thân có thể xin nghỉ hay không. Mặc dù phụ thân là văn nhân thanh liêm cao quý, nhưng ông đã làm quan nhiều năm nên ông sẽ biết cách.

"Trần Sơn, chăm sóc cho Chỉ Nhi thật tốt."

"Vâng."

Hoa Bình Vũ vội vàng quay lại, Hoa Chỉ một lần nữa đội mũ lên, không nhìn đám người bên kia tụ tập càng nhiều hơn.

Mặt Cố Yến Tích trùng xuống, dắt Lâm Ảnh đứng về phía trước, ngăn cách tầm mắt của đám người.

Thược Dược đi đến bên cạnh Hoa Chỉ, ôm cánh tay nàng oán trách: "Những người này thật đáng ghét.”

Hoa Chỉ nắm lấy tay nàng ấy nhưng không tiếp lời, nàng coi bọn họ như con kiến hôi sao có thể bị bọn họ ảnh hưởng được.

Trong cửa nhanh chóng truyền đến động tĩnh, Hoa Chỉ nhìn qua, bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ nhưng đầy tự hào của phụ thân nàng.

Hoa Bình Vũ không thích nữ nhi của mình bị vây xem như vậy, nhưng trong lòng lại thật sự vui mừng khi nàng đến, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bày ra thái độ gì.

Hoa Chỉ từ phía sau ngựa đi ra, hành lễ với mọi người trong cửa, nàng biết những người này chính là những người mà sau này phụ thân phải ở chung, có thể bọn họ không phải là quan lại nhưng nếu bọn họ giày vò phụ thân chắc chắn phụ thân sẽ không được sống yên ổn, lễ nghĩa một chút dù sao cũng không sai.

Tiếng ồn ào trong nháy mắt biến thành im lặng, nghe nhiều hơn nữa cũng không chấn động bằng việc tận mắt nhìn thấy, ai mà chẳng có người thân cơ chứ, cũng không hẳn là không có người đến thăm, nhưng là lần đầu tiên gặp được một nữ tử khuê các bôn ba ngàn dặm tới đây.

Vốn dĩ trong lòng không ít người bởi vì hâm mộ hoặc bởi vì ghen tị mà có chút không thoải mái, lúc này cũng sinh lòng cảm khái, trong đó một người vỗ bả vai Hoa Đại nói: "Đến một chuyến không dễ dàng, buổi chiều cho ngươi nghỉ ngơi.”

Hoa Bình Vũ vốn chỉ xin nghỉ một canh giờ, nghe vậy lập tức mừng rỡ, xoay người cúi đầu cảm ơn.

Hoa Chỉ cũng nghe được lời này, bèn hành lẽ với nam nhân đang nói chuyện, nam nhân làm tư thế dìu trong không khí, sau đó chắp hai tay sau lưng rồi rời đi. Hoa gia dạy dỗ được một nữ nhi tốt, nàng can đảm không thua kém gì nam nhi!

Hoa Bình Vũ gạt đi sự u ám trong quá khứ, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn nữ nhi đi đến chỗ phụ thân mình, dọc theo đường đi không ngừng hỏi thăm tình hình trong nhà, càng hỏi thăm càng cảm thấy trước kia mình đã không quan tâm đến nữ nhi biết bao.

Ông liếc nhìn thấy nữ tử đội mũ có màn che và một nam tử khác thoạt nhìn khí thế phi phàm đi bên cạnh nữ nhi, tuy rằng ông tò mò thân phận hai người nhưng cũng không hỏi nhiều. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện giờ ông rất tin tưởng nữ nhi của mình.

Trong phòng nhỏ, Hoa Ngật Chính đang không ngừng ho nhưng bàn tay cầm bút lại vô cùng ổn định, chữ viết không có chút sai lệch nào.

Ánh sáng trong phòng tối sầm lại, ông ngẩng đầu thấy đứa con trai út ôm hộp cơm tiến vào thì đặt bút xuống, ra một bên rửa tay sạch sẽ.

Có một gian phòng độc lập để làm việc, mặc dù than đốt không bằng Hoa gia trước đây nhưng chưa từng bị thiếu thốn, ăn uống đều tạm được, ngày tháng lưu đày tốt hơn trong dự liệu rất nhiều. Nhưng muốn làm được những điều này cũng phải tốn rất nhiều tiền, ngân lượng Chỉ Nhi đưa đã tiêu hơn phân nửa, nhưng dù là như vậy Hoa Ngật Chính cũng không ngăn cản con trai nhỏ của mình làm những việc này.

Ông phải sống sót trở về, trở lại bên cạnh người vợ già. Bọn họ khó khăn, những nữ quyến thấp thỏm lo âu trong kinh thành sao có thể dễ sống hơn bọn họ đây.

"Tình hình của họ thế nào?"

Biết phụ thân hỏi ai, Hoa Bình Dương cũng không giấu diếm: "Còn đang mê man, Tiểu Tứ Nhi vẫn chưa hạ sốt.”

Hoa Ngật Chính im lặng giây lát, rồi thở dài: "Cố gắng nghĩ cách đi, Hoa gia chúng ta không thể mất đi ai cả.”

"Vâng ạ, con biết rồi." Hoa Bình Dương cười đáp lại, che đi lòng đầy cay đắng, bạc trong tay đã không còn nhiều nữa, nhưng chỗ cần dùng thật sự là quá nhiều, lo đầu bên này thì đầu bên kia phải cứng rắn chống đỡ.

Những người chủ tử từng được nuôi dưỡng trong nhung lụa, hiện giờ mới vào tháng mười một đã có mấy người bị bệnh, càng về sau càng lạnh. Mùa đông lạnh lẽo này không biết nên chống đỡ như thế nào đây.

Hai cha con im lặng ngồi đối diện nhau, đều cảm thấy có chút không nuốt trôi cơm.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Hoa Bình Dương thuận thế buông chén xuống đứng dậy nhìn, vừa nhìn tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài!

"Phụ thân, phụ thân, người mau đến đây..."

Trong lòng Hoa Ngật Chính cả kinh, ông biết rõ ràng năng lực của con trai nhỏ, chuyện có thể làm cho nó thay đổi sắc mặt…

Hoa Ngật Chính vội vàng buông chén xách vạt áo sải bước qua đó, đợi đến khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, ông mới hiểu được vì sao con trai mình lại thất thố như vậy. Ông cũng chưa từng nghĩ tới cháu gái ở xa trong kinh thành còn đang chủ trì đại cục sẽ xuất hiện ở chỗ này!

Nhìn tổ phụ tuy rằng ăn mặc chỉnh chu nhưng rõ ràng đã già nua, vành mắt Hoa Chỉ đỏ bừng, quỳ xuống: "Cháu gái thay con cháu Hoa gia đến hỏi thăm tổ phụ ạ."

Dù cho Hoa Ngật Chính đã trải qua vô số mưa gió, nhưng lúc này hốc mắt cũng nóng lên, mũi chua xót, râu ria run rẩy, khàn giọng tiến lên đỡ người dậy: "Mau đứng lên, mau đứng lên.”

Các phòng lớn nhỏ ở bên cạnh đều có người đi ra, im lặng nhìn một màn này. Những người vốn còn đang nhai thức ăn đều dừng động tác khiến má phồng lên, thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng lúc này cũng không có ai chê cười họ cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »