Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tích Hoa Chỉ

Chương 83: Gặp lại người thân (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người ở chỗ này không phải ai cũng mắc phải tội không thể tha thứ, nhưng dưới mệnh lệnh của vua, nửa đời bọn họ đều hao tổn ở nơi này. Mặc dù mới đầu cũng có người phẫn nộ và không cam lòng, nhưng khi thời gian trôi qua lâu rồi cũng chỉ còn lại chết lặng, bọn họ cũng từng ôm hy vọng với gia tộc và người thân, nhưng mà năm này qua năm khác, còn mấy người nhớ thương đến bọn họ chứ.

Bọn họ đều biết vì sao Hoa gia phải chịu tội, cũng biết ở Hoa gia chỉ còn lại phụ nữ và trẻ nhỏ, có thể tự bảo vệ mình ở nơi ăn thịt người như kinh thành cũng đã là may mắn hiếm có rồi. Nhưng hiện tại một nữ nhân lại ngàn dặm xa xôi xuất hiện ở chỗ này, không cần nghĩ cũng biết bọn họ chấn động đến mức nào.

Hoa Bình Dương nắm chặt bả vai cháu gái, xoay người đi vào phòng lớn. Một ngày như hôm nay, cho dù mạo phạm cấp trên cũng phải xin nghỉ phép cho phụ thân.

Hoa Chỉ cởϊ áσ khoác lớn khoác lên vai tổ phụ, rồi mạnh mẽ buộc lại, chiếc cổ đỏ rực làm nổi bật khuôn mặt già nua, nhìn qua có chút không tương xứng, nhưng tất cả mọi người giống như bị điểm huyệt câm rồi, không ai nói thêm một chữ.

Cố Yến Tích im lặng cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người Hoa Chỉ, vóc dáng hắn cao hơn Hoa Chỉ rất nhiều, cho nên vạt áo bị nàng quét lê trên đất.

Không đợi Hoa Chỉ từ chối, Thược Dược đã tiến lên buộc dây áo lại cho nàng, giống như lúc trước nàng mạnh mẽ buộc cho tổ phụ, cũng đội mũ trùm đầu lên.

Hoa Chỉ sờ cổ áo lông trắng tinh khiết trên cổ, không từ chối nữa.

Hoa Ngật Chính đang nheo mắt đánh giá Cố Yến Tích, một nhân vật thoạt nhìn không giống người ở dưới người khác, sao lại có quan hệ với Chỉ Nhi vậy?

Hoa Chỉ chú ý tới tầm mắt của tổ phụ, kéo tay Thược Dược nhẹ giọng giới thiệu: "Tổ phụ, đây là Thược Dược, bạn tốt của con ạ. Thảo Thảo, cho tổ phụ nhìn mặt đi.”

Thược Dược nghe lời vén màn che mặt ra cho Hoa Ngật Chính xem, để lộ ra khuôn mặt với những vết sẹo đan xen bên trong. Mà nàng ấy cũng ngốc, không biết cho người ta nhìn xong thì bỏ xuống ngay, Hoa Chỉ bèn giơ tay kéo tay nàng ấy xuống.

Hoa Ngật Chính lập tức hiểu ý của cháu gái: "Ta biết rồi, sẽ không để người ta thiếu lễ phép.”

Cố Yến Tích nghe vậy, càng cảm thấy Hoa Chỉ đối xử rất tốt với Thược Dược, ngay cả những thứ này cũng suy nghĩ đến, còn có trách nhiệm hơn một huynh trưởng như hắn.

Hoa Chỉ nghiêng người giới thiệu: "Vị này là Lục tiên sinh, hiện giờ phụ trách dạy các đệ đệ rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, người bảo vệ trong nhà cũng theo hắn học chút kỹ năng.”

Cố Yến Tích vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Hoa Ngật Chính, hành lễ theo lễ tiết giang hồ: "Tại hạ Lục Yến Tích, tham kiến lão thái gia.”

Tiên sinh dạy võ của Hoa gia sao? Hoa Ngật Chính gật đầu với hắn: "Làm phiền Lục tiên sinh rồi.”

"Không dám, Đại cô nương trả công cho tại hạ không thấp."

Ánh mắt cũng coi như thanh liêm chính trực, chắc không phải là người nham hiểm độc ác, chỉ không biết Chỉ Nhi kiếm được người này ở đâu.

Hoa Bình Dương nhanh chóng từ trong phòng lớn đi ra, vẻ mặt vô cùng hớn hở: "Phụ thân, chúng ta trở về thôi.”

Hoa Ngật Chính gật đầu, chắp tay về phía phòng lớn.

Hoa Chỉ cũng hành lễ với phương hướng kia, sau đó mới đỡ tổ phụ đi ra ngoài.

Từ khi triều Đại Khánh được thành lập, Âm Sơn Quan chính là nơi lưu đày, nơi này đã có một bộ quy tắc rất hoàn chỉnh, vậy nên bạc rất dễ sử dụng ở đây.

Đương nhiên nơi ở của phạm nhân sẽ không phải là nơi tốt đẹp gì, chuyện đầu tiên khi Hoa Bình Dương đến nơi này chính là kết nối quan hệ, thuê một căn nhà rồi sắp xếp cho người già người trẻ vào ở, cho dù phải chen chúc một chút nhưng hoàn cảnh lại tốt hơn rất nhiều, hơn nữa người nhà cũng ở cùng một chỗ với nhau.

Hoa Chỉ từ khi sinh ra đã ở nơi phú quý, mặc dù sau này chuyển đến căn nhà ở thành Nam thì cũng là đình đài lầu các, có cầu nhỏ bắc qua sông. Căn nhà trước mắt còn không thể so sánh được với nơi nàng lấy làm xưởng kia, cũng không biết tổ phụ khó tính của nàng thích ứng như thế nào nữa.

Hoa Chỉ chịu đựng chua xót trong lòng, đỡ tổ phụ ngồi xuống trong nhà chính đơn sơ. Nàng lại hành lễ với tổ phụ, phụ thân và Tứ thúc, mỗi một người đều dập đầu thật mạnh.

Đến phiên Hoa Bình Dương, nàng chỉ mới dập có một cái, ông ấy đã vội vàng kéo người lên: "Được rồi, được rồi, có thành ý là được.”

Đám người Đông Tử lại đồng loạt bái lạy, Hoa Ngật Chính cảm thấy được an ủi, hài lòng vuốt râu. Lúc này ngay cả chuyện ho khan không dứt cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của ông.

Nhưng Hoa Chỉ không nhịn được, chờ đám người Đông Tử đứng lên thì vội vàng hỏi: "Nghe Trần Sơn nói tổ phụ vẫn ho khan, đại phu nói thế nào ạ?"

Hoa Ngật Chính nhẹ nhàng nhìn lướt qua Hoa Bình Dương đang muốn nói chuyện: "Chẳng qua là chưa thích ứng với khí hậu bên này mà thôi, không phải chuyện gì lớn cả.”

Hoa Chỉ lại không tin, nàng đến từ một thời gian và không gian khác nên nàng biết rõ ho khan kéo dài sẽ kéo ra bệnh nặng, ví dụ như bệnh lao phổi không có thuốc chữa ở thời đại này.

"Thược Dược, ngươi khám bệnh cho tổ phụ một chút đi." Nhờ Thược Dược xong, Hoa Chỉ lại quay đầu nhìn về phía mấy người đang ngạc nhiên: "Thược Dược là đại phu, y thuật rất tốt ạ.”

Hoa Ngật Chính sảng khoái đặt tay trái lên thành ghế: "Vậy thì làm phiền rồi.”

Thược Dược cười rạng rỡ, tổ phụ của Hoa Hoa không giống những người khác, nàng ấy có chút thích ông.

Sau khi chẩn đoán mạch, Thược Dược khẽ nhíu mày: "Lão thái gia đã từng bị sốt chưa?”

Hoa Bình Dương nhìn ra tuy đại phu này là một cô nương, nhưng có thể được Chỉ Nhi tín nhiệm chắc hẳn có bản lĩnh thật sự. Ông ấy không để ý ánh mắt của phụ thân, giành lên tiếng trước phụ thân: "Vẫn luôn bị sốt gián đoạn, uống mấy liều thuốc có thể hạ xuống một ít, nhưng cũng không khỏi hoàn toàn. Đại phu có biết đây là vì sao không?”

"Ho có đờm không?"

"Có đờm."

"Trong đờm có máu không?"

Hoa Bình Dương nhìn về phía phụ thân, cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu: "Chắc là không có.”

Giọng điệu của Thược Dược nghiêm túc: "Mời lão thái gia há miệng để ta xem thử.”

Lúc này Hoa Ngật Chính cũng xác định cô nương này quả thật có khả năng nên ông hết lòng hợp tác, ông cũng không muốn mang theo thân thể bệnh tật, để cho con cháu chịu mệt cùng.

Sau khi nghe hỏi thăm khám, ánh mắt mấy người trong phòng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thược Dược, mong nàng ấy có thể nói chính xác. Trong khoảng thời gian này bọn họ đã nghe đại phu nói quá nhiều lời trống rỗng rồi.

"Phổi không đủ độ ẩm, nóng trong người, ho lâu tạo thành tổn thương, nếu kéo dài một chút sợ là sẽ trở thành bệnh xấu khó trị tận gốc."

Trong lòng Hoa Chỉ buông lỏng: "Hiện tại còn kịp có phải không?”

"Đương nhiên, Hoa Hoa, ngươi phải tin tưởng ta nha."

Nghe giọng nói là biết Thược Dược đang cười, tay phải Hoa Chỉ đè xuống gan bàn tay trái, lặng lẽ hít thở chậm rãi để bình tĩnh lại nhịp tim đang đập quá nhanh của mình.

Hai anh em Hoa Bình Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, bệnh của người cha già vẫn luôn là một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng bọn họ, cuối cùng hiện tại ngọn núi này cũng dời đi được một chút.

Hoa Bình Dương đột nhiên nhớ ra mình đã quên cái gì: "Phụ thân, có cần thông báo cho Nhị ca và Tam ca trở về không?”

"Không cần, người Hoa gia nghỉ hết cả thì nổi bật quá."

Hoa Bình Dương gật đầu, ngồi xuống không nói nữa.

Cố Yến Tích im lặng hồi lâu, lúc này đã đứng ra: "Đại cô nương, tại hạ đi tìm nơi nghỉ ngơi trước đã.”

Hoa Chỉ đứng dậy muốn cởϊ áσ khoác ra, làm sao Cố Yến Tích có thể đồng ý, trong phòng này ngay cả chậu than cũng không có, không mặc dày một chút chắc chắn sẽ bị bệnh. Hắn gọi Thược Dược một tiếng, Thược Dược đành phải đi theo ra ngoài.

Chờ hai người đi xa, Hoa Ngật Chính thờ ơ hỏi một câu: "Lục tiên sinh và đại phu quen biết nhau sao?”

"Đúng vậy, ban đầu cháu gái quen biết Thược Dược trước, sau này Thược Dược biết con muốn tìm tiên sinh dạy võ, nàng ấy liền tiến cử Lục tiên sinh. Tính cách của Thược Dược trong sáng, cháu gái cũng tin cậy hơn về người mà nàng ấy tiến cử."

Thì ra là như thế, Hoa Ngật Chính đã nhìn vô số người, cũng nhìn thấu Thược Dược, ngay cả ấn tượng đối với Cố Yến Tích cũng tốt hơn một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »