Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tích Hoa Chỉ

Chương 84: Gặp lại người thân (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sức khỏe của tổ mẫu con có ổn không?"

Hoa Chỉ lấy mấy phong thư trong người ra, đưa bức thư trên cùng cho ông, vẻ mặt không thay đổi, nói dối: "Rất tốt ạ, chỉ là nhớ người. Đây là thư tay mà tổ mẫu viết cho người ạ.”

Nàng lại đưa hai phong khác cho phụ thân và Tứ thúc: "Của mẫu thân và Tứ thẩm ạ. À, còn cái này nữa.”

Hoa Chỉ mở bọc vải ra, đưa hai bức tranh được bọc trong giấy dầu cho mỗi người một bức, hai người nóng lòng mở ra. Tứ thúc ngạc nhiên kêu lên: "Đây là... làm sao có thể, tính ngày hẳn là gần đây mới đúng.”

Hoa Ngật Chính cũng rất vui mừng: "Vợ của lão Tứ sinh rồi à? Sinh con trai hay con gái thế?”

"Vâng, sinh con trai ạ."

"Tốt, tốt, tốt, là một chuyện vui lớn."

Ánh mắt Hoa Bình Dương luyến tiếc, không nỡ rời khỏi bức tranh, vẻ mặt vui mừng không kìm được: "Vốn dĩ ta còn mong là nữ nhi, nghĩ rằng chờ khi con bé lớn lên một chút sẽ vứt cho con chăm sóc, không mong nuôi thêm một người giống Bách Lâm, có thể giống con vài phần cũng tốt rồi.”

"Giỏi nhỉ, đến lúc đó Chỉ Nhi đã lập gia đình rồi, không lẽ con còn muốn vứt đến nhà chồng để con bé giữ giùm à."

Nói đến đây, niềm vui trên mặt mấy người đều dần phai nhạt. Đúng vậy, nếu Hoa gia còn tốt thì Chỉ Nhi chuẩn bị lập gia đình rồi.

"Con từ hôn rồi ạ."

Lời nói ra kinh hãi, Hoa Ngật Chính trợn tròn mắt, vỗ bàn đứng lên: "Thẩm Truy lại dám!”

Nói xong lại ho khan một trận không kiềm chế được, Hoa Chỉ vội vàng tiến lên vỗ lưng tổ phụ, Hoa Bình Vũ cầm trà đứng chờ ở một bên, bởi vì tức giận nên tay phát run, căm hận Thẩm gia.

Hoa Bình Dương nhẹ nhàng vuốt phẳng lại nơi vừa nãy bị túm đến nhăn nheo trên bức tranh: "Chỉ Nhi, bọn ta sẽ không ở đây mãi, cô nương Hoa gia không cần phải lo không gả đi được.”

"Con sợ khi nào chứ." Hoa Chỉ thản nhiên nói: "Là con xin tổ mẫu chủ động đến Thẩm gia từ hôn.”

Hoa Ngật Chính ngước mắt nhìn nàng, trong lòng đã hiểu được, chính vì hiểu được nên trong lòng càng thêm chua xót khó tả.

"Người nghĩ đi đâu thế, hễ mà con có một chút không bằng lòng, con còn không thể đợi Thẩm gia đến từ hôn sao?"

"Thẩm gia chưa chắc dám từ hôn."

Hoa Chỉ mỉm cười, lắc đầu, trở lại vị trí ban đầu ngồi ngay ngắn, nhưng lời nói nghe thế nào cũng có chút to gan: "Cho dù Thẩm gia không từ hôn, con gả qua đó rồi là có thể đúng như ý nguyện sao? Môn không đăng hộ không đối, là ai cũng có thể tùy tiện giẫm lên đầu con, nói không chừng phu quân còn trách con ngăn cản vinh hoa phú quý của hắn. Thay vì gây đến mức đó, chi bằng Hoa gia lui trước một bước, vừa bảo vệ được thể diện, lại khiến cho Thẩm gia nợ Hoa gia một ân tình, nói thế nào cũng coi như bảo vệ được danh tiếng của Thẩm gia không phải sao? Nếu Thẩm gia chủ động từ hôn, chắc chắn những gia đình tốt cũng không muốn con mình gả vào nhà bọn họ.”

Hoa Bình Dương khó khăn cất lời: "Trước mắt mà nói, đó là chốn về tốt nhất của con. Với tính tình của con chưa chắc sau khi đã gả đi sẽ mặc kệ sự sống chết nhà mẹ đẻ. Chỉ Nhi, con manh động rồi.”

"Nếu Hoa gia vẫn là Hoa gia trước kia, con sẽ gả đi, tại sao lại không gả cho được?" Hoa Chỉ khẽ cười: "Hắn là đích trưởng tử của Thẩm gia, con là đích trưởng nữ Hoa gia, môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa biết bao. Nếu đã không thể trốn thoát chuyện lập gia đình, gả cho người như vậy cũng không tệ. Nhưng hôm nay không còn như lúc trước, đã biết rõ gả qua sẽ phải chịu khổ, có lựa chọn khác vì sao con lại không chọn chứ?”

"Con có nghĩ tới sau này..."

"Cần gì phải suy nghĩ ạ, Tứ thúc cảm thấy sau này con sẽ không sống nổi sao? Hay Bạch Lâm dám đối xử tệ với con?”

Hoa Bình Dương xoa mặt, nở nụ cười: "Cho thêm một lá gan thằng bé cũng không đảm.”

"Vậy không phải là được rồi sao, chỉ cần thằng bé che chở cho con thì Hoa gia luôn có chỗ của con."

"Ta còn chưa chết." Hoa Bình Vũ cứng rắn nói: "Nếu thằng bé dám đối xử không tốt với con, ta sẽ đánh gãy chân nó.”

Hoa Chỉ sửng sốt, cười như hoa nở mùa xuân: "Vâng ạ, con còn có phụ thân mà!”

Hoa Bình Vũ đột nhiên đứng dậy ôm bức tranh đi ra ngoài: "Ta đi xem Trần Sơn đang làm gì.”

Hoa Bình Dương đứng dậy theo, nhấn mạnh bả vai cháu gái, rồi cùng đi theo ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn lại hai ông cháu rơi vào im lặng trong giây lát, Hoa Chỉ đến ngồi cạnh tổ phụ, cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng: "Tổ phụ, kỳ thật con vẫn luôn không muốn lập gia đình cho lắm, cuộc sống như hiện tại rất vừa ý con, con không hề cảm thấy tủi thân, người cũng không cần cảm thấy thiếu nợ con gì cả.”

"Con không cảm thấy tủi thân, nhưng ta lại cảm thấy tủi thân cho con." Hoa Ngật Chính vẫn tức giận, trước giờ Thẩm Kỳ của Thẩm gia rất có lòng thăng tiến, cũng không có chuyện bậy bạ gì, còn có nửa tình thầy trò với Bình Vũ, là cháu rể mà ông ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được. Ông nghĩ rằng, nếu là hắn không biết chừng có thể chung sống hòa hợp với Chỉ Nhi, cho dù là ở đại viện thâm sâu kia, chỉ cần tình cảm vợ chồng tốt đẹp, chắc hẳn Chỉ Nhi cũng có thể sống tốt. Nào ngờ ông vậy mà lại nhìn nhầm rồi.

"E là phụ thân con phải buồn bã một lúc rồi."

Hoa Chỉ cũng không ngờ phụ thân lại phản ứng lớn như vậy, nghĩ thế thì lòng nàng cảm thấy mềm nhũn.

"Như hiện giờ cũng rất tốt ạ."

E là chỉ có mình nàng cảm thấy tốt thôi. Hoa Ngật Chính nghĩ tới nghĩ lui nhưng trong lòng cũng không khá lên được, dứt khoát chuyển đề tài: "Đi đường hết bao nhiêu ngày? Đúng lúc tuyết rơi rồi, phải không? Con có nhớ thương bọn ta cũng không cần tự mình đi đến, sắp xếp người tới một chuyến là được, con chưa từng đi xa, quá nguy hiểm rồi.”

"Con sắp xếp ổn thỏa rồi mới xuất phát ạ, không đích thân tới lòng con luôn cảm thấy bất an, nghe người khác nói nào có thể yên tâm bằng mình tận mắt nhìn thấy chứ, chút khổ sở này con vẫn chịu được."

Sao Hoa Ngật Chính có thể không nghe ra được nàng đang nói giảm nói tránh cơ chứ, nhưng ông cũng không vạch trần, phụ họa theo: "Con giấu dốt quen rồi, ta cũng không biết con có thể làm được đến trình độ nào, có điều trong nhà có con, ta cũng an tâm một chút.”

"Người đừng yên tâm quá sớm ạ, chờ người trở về chỉ sợ danh tiếng trăm năm của Hoa gia đã dính đầy mùi đồng thối rồi."

"Danh tiếng cũng không thể giúp cho các con lấp đầy bụng, cần nó để làm gì." Hoa Ngật Chính kéo chiếc áo lớn dày cộp, ông không muốn hỏi Chỉ Nhi chống đỡ một gia đình lớn khổ đến mức nào, cũng không muốn hỏi thăm tình hình hiện giờ của những người khác trong nhà. Không ai có thể hiểu rõ đứa cháu gái lớn lên trước mắt ông nhưng đến cả ông cũng không thể nhìn thấu này rốt cuộc có bản lĩnh đến mức nào. Thực ra khi biết nàng không lập gia đình, ông cảm thấy an tâm. Chính vì thế, trong lòng ông mới càng thêm khó chịu.

Tình hình xấu đến mức phải dựa vào cháu gái chống đỡ một gia đình, đây là thất bại của ông, cho nên ông càng phải sống để trở về, chỉ có khi ông còn sống, trong Hoa gia mới không có ai dám bắt nạt Chỉ Nhi! Chỉ cần ông còn sống, đưa tất cả mọi người trở về, mới có thể khiến sự hy sinh của Chỉ Nhi không bị uổng phí.

Nhìn ra tâm trạng của tổ phụ không tốt lắm, Hoa Chỉ biết sự an ủi của nàng không giúp cho tổ phụ thoải mái hơn, dứt khoát mở tay nải tối hôm qua vừa thu dọn ra, nhìn vàng thỏi bên trong vượt quá số lượng ban đầu nàng có hơi sửng sốt, rồi nói như bình thường: "Con ở nhà có làm ăn buôn bán nhỏ, mỗi ngày đều có thu nhập, lúc đi ra ngoài tiền bạc có thể mang đều đã mang theo, phần lớn đều đổi thành vàng thỏi, còn lại có ngân phiếu có bạc, thuận tiện để sử dụng. Tổ phụ, tiền bạc là vấn đề không cần lo lắng nhất, con có thể kiếm được, mọi người không cần làm khổ mình.”

Nhìn gói vàng thỏi kia, Hoa Ngật Chính cố gắng mỉm cười, cũng không hỏi nàng đang buôn bán cái gì, chỉ nói: "Từ trước đến nay con làm việc rất ổn thỏa, ta vô cùng yên tâm.”

"Vâng, con sẽ bảo vệ tốt cho Hoa gia, chờ mọi người trở về."
« Chương TrướcChương Tiếp »