Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tích Hoa Chỉ

Chương 85: Chuyện ở Âm Sơn Quan (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng, Hoa Chỉ và người nhà đang tạm biệt nhau, ngoài phòng, Cố Yến Tích cũng không được tính là nghỉ ngơi.

"Thược Dược, theo cho sát nàng đấy."

Thược Dược gật đầu không ngừng: "Yến ca, người muốn đi đâu? Hoa Hoa sẽ hỏi đấy."

"Ta đi gặp một người, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về, bảo nàng ấy không cần lo lắng."

"Vâng ạ."

Mặc dù trước giờ Thược Dược không lo chuyện bao đồng, nhưng nàng ấy không hẳn không hiểu chuyện. Trên thực tế, khi cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ đã gặp phải tình huống khó đưa ra lựa chọn, còn nhờ vào trực giác nhạy bén của nàng ấy. Nàng ấy cũng từng gặp Trần Đồ kia, có một lần hắn ta trọng thương suýt mất mạng, là nàng ấy trông coi hai đêm mới cứu được mạng hắn ta từ tay Diêm Vương về.

Thế tử sắp xếp hắn ta ở trong thôn làng đó chắc chắn là có tính toán, hơn nữa là chuyện quan trọng, mà hiện giờ thế tử thậm chí còn chưa từng nghỉ ngơi đã đi gặp người nọ, chỉ có thể là Trần Đồ đã báo cáo chuyện gì đó quan trọng lắm, và chuyện này còn có liên quan đến Âm Sơn Quan.

Có một số người thật sự đáng ghét nha, Thược Dược vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên trong vừa suy nghĩ.

Cố Yến Tích cũng không đi gặp người nọ ngay lập tức, mà đi dạo một vào trong thành, sau đó đổi một khuôn mặt khác, mới phi ngựa đến nơi đã hẹn.

Trong các khoa của nha môn Âm Sơn Quan thì khoa Hộ là nơi béo bở nhất, cũng là nơi khó vào nhất mà ai ai cũng biết. Ở chỗ đó đâu đâu cũng có kẻ đứng sau, đi ra ngoài đều là mũi hất lên trời, coi thường người dân thường.

Lúc này mấy người trực ca đang nói đến chuyện cô nương Hoa gia từ kinh thành xa xôi đến, nghe thế nào cũng có chút khâm phục.

Hoa gia không phải một gia tộc bình thường, là gia tộc vô cùng nổi tiếng ở trong kinh thành, gia đình như vậy nuôi dạy ra con cái yếu đuối cỡ nào nhìn là biết ngay, từ lúc bọn họ mới đến đã có mấy người đổ bệnh rồi. Nhưng một cô nương lại dám chạy đến nơi này, không nói đến những thứ khác, e là chỉ nói mỗi cái tiết trời lạnh thấu xương này đã khiến nàng chịu khổ rồi.

"Nếu như nhà ta có một đứa con gái như vậy, cho dù không có con trai, ta cũng chấp nhận."

"Chứ còn gì nữa, quá hiếm thấy rồi."

"Nghe nói vẻ ngoài của cô nương ấy cũng rất đẹp, sau này cũng không biết nhà nào có may mắn đây."

Nam nhân trẻ tuổi dựa vào bàn chưa từng lên tiếng, khẽ cười một tiếng: "Thôi đi, những người ở trong kinh thành sao có thể nhìn trúng một cô nương bôn ba bên ngoài chứ. Thứ mà bọn họ muốn là những cô nương suốt ngày ru rú trong nhà, không lộ mặt bên ngoài kìa. Huống hồ tình hình của Hoa gia hiện giờ như thế, ai dám muốn nữa chứ."

Những lời này khiến người ta nghe vào không thoải mái nhưng cũng không thể phản bác được. Người mà gia tộc lớn có quyền có thế muốn là những tiểu thư khuê các, người như Đại cô nương Hoa gia e là không ai muốn.

Bọn họ cũng muốn cầu mong thay cho con cháu trong nhà, nhưng bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, cho dù khuê nữ của Hoa gia có lâm vào cảnh khó khăn cũng không đến lượt bọn họ.

Nha dịch vén tấm rèm dày nặng lên, theo đó là một luồng khí lạnh lùa vào trong, tha thiết nhìn chậu than ở trong phòng, nhưng hắn ta cũng không dám lại gần, đứng bên cửa bẩm báo: "Bẩm Từ đại nhân, bên ngoài nha môn có một công tử họ Lục đến tìm người."

Ánh mắt nam nhân vừa dội gáo nước lạnh lên bạn đồng liêu lúc lóe sáng, lạnh lùng nói: "Ta không quen công tử nào họ Lục, không gặp."

"Vâng, tiểu nhân sẽ đi nói lại với hắn."

Cả nha môn đều biết Từ Quý của khoa Hộ không dễ dắt mối quan hệ, cũng không hẳn là không có ai ngầm gây khó khăn cho hắn ta, nhưng từ sau khi hắn ta ngồi lên vị trí này thì chưa từng bị di dời, thời gian lâu dần mọi người cũng hiểu rõ người này có chỗ dựa rất vững chắc, không nên đắc tội thì hơn.

Sau đó chung đυ.ng lâu ngày cũng biết được tuy rằng trong miệng hắn ta không có lời tốt đẹp nào, nhưng so với những người làm chuyện mờ ám sau lưng thì tốt hơn nhiều. Ngược lại, bỗng dưng cảm thấy nhân duyên của hắn ta cũng không tồi.

Thấy hắn ta từ chối dứt khoát như vậy thì có đồng liêu khuyên nhủ: "Nói không chừng là người quan trọng chuyện quan trọng thì sao, bây giờ cũng không bận, đi gặp cũng chẳng sao cả."

"Đúng đó, mau đi gặp đi, nếu như không phải chuyện quan trọng thì ai lại ra ngoài vào ngày trời lạnh lẽo như này chứ."

Lúc này Từ Quý mới đặt bút xuống, sắp xếp đồ trên bàn, rồi chậm rãi khoác áo bông đi ra ngoài.

Nhìn thấy người ở bên ngoài, vẻ mặt Từ Qúy bình tĩnh, tiến lại gần: "Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"

"Nhận sự nhờ vả của Từ gia tới đưa chút đồ cho ngươi."

Sắc mặt của Từ Qúy cũng trở nên tốt hơn, hắn ta bóp một miếng bạc vụn ném vào lòng nha dịch: "Đến nói một tiếng với Vu chủ sự của khoa Hộ, người nhà ta tới, buổi chiều xin nghỉ."

Nha dịch đáp lời cực vang, chạy vào trong nhanh như gió.

Từ Quý dẫn người về chỗ ở của mình, hắn ta ở một căn nhà riêng biệt, nơi này tuy không lớn, nhưng rất yên tĩnh.

Đóng cửa lại, Từ Quý dứt khoát quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến thế tử."

"Đứng lên nói chuyện."

Lúc này Từ Quý nào còn dáng vẻ đáng ghét như khi ở nha môn nữa. Ngoại trừ vẻ bề ngoài thì khí chất hoàn toàn biến thành một người khác.

"Âm Sơn Quan có khác thường gì không?"

Từ Quý do dự trong chốc lát, vẫn nói ra cảm giác của mình: "Nhìn bề ngoài thì mọi thứ ở Âm Sơn quan vẫn bình thường, nhưng thuộc hạ cảm thấy có chút bất thường. Từ đầu năm ngoái đến bây giờ, đã có chín võ tướng bị đày đến nơi đây, năm năm trước cộng chung lại cũng chỉ bị đày đến bốn người. Thuộc hạ không biết tình hình trong kinh thành như thế nào, nhưng Âm Sơn Quan vẫn là biên quan trọng yếu, võ tướng bị tập trung đày đến nơi đây, thuộc hạ cảm thấy không phải chuyện tốt."

Dừng lại một lúc, Từ Qúy mới nói tiếp: "Thuộc hạ đã thống kê, mỗi võ tướng đến đây đều mang theo hơn bốn mươi người hầu, đây còn là bề ngoài, trong bóng tối vẫn còn, thế nhưng số lượng cụ thể thuộc hạ vẫn chưa điều tra được. Những người hầu kia cũng không phải người hầu bình thường, thuộc hạ thấy ai nấy đều có thân thủ không tệ."

Cố Yến Tích thầm gật đầu, sắp xếp Từ Qúy có tính cẩn thận ở đây quả nhiên không sai: "Trước khi tới gặp ngươi, ta đã đi quanh trong thành, phát hiện số lượng dị tộc nhiều hơn lần trước ta đến, nhưng rõ ràng Âm Sơn Quan đã cấm chợ, bọn chúng tới đây làm gì? Ngô Vĩnh có nói gì không?"

Từ Quý lại đột nhiên quỳ xuống: "Thuộc hạ làm việc không tốt, gần đây mới điều tra rõ Ngô tướng quân đã bị bệnh được ba tháng, tin tức mới đưa đến vào ba ngày trước."

Cố Yến Tích nhíu mày: "Bệnh gì?"

"Chuyện này được che đậy rất kín, từ sau khi biết chuyện này thuộc hạ vẫn luôn điều tra, trước mắt vẫn chưa tra ra được. Hắn không hề mời đại phu bên ngoài, bình thường cũng sẽ lộ mặt, trông không có gì khác thường so với trước kia, nếu không phải có chứng cứ vô cùng xác thực thì thuộc hạ cũng đã nghi ngờ hắn không hề bị bệnh, nhưng quyền hạn mà Ngô tướng quân nắm giữ trong thành không còn bằng trước kia là sự thật."

Cố Yến Tích đứng dậy đi đi lại lại, nếu như chỉ là bệnh thông thường thì Ngô Vĩnh sẽ không giấu giấu giếm giếm như vậy. Hắn ta càng như thế càng chứng tỏ chuyện này không hề nhỏ.

Mấy đời Ngô gia đều trấn thủ Âm Sơn Quan, đối với bọn họ mà nói Âm Sơn Quan không chỉ là một cửa biên ải quan trọng, hơn thế nữa chính là nhà, là nền móng của bọn họ, tấm lòng hy vọng Âm Sơn Quan yên ổn của bọn họ có thể nói còn nóng vội hơn cả Thánh thượng.

Bọn họ cũng hiểu rõ làm tướng trấn thủ biên quan thì võ lực đại biểu cho tất cả, thế nên con cháu của Ngô gia trước giờ đều học cưỡi ngựa trước khi học đi, một thân công phu giỏi giang. Nhưng luôn có một số chuyện sức người không thể quyết định được, đời Ngô Vĩnh chỉ có mình hắn ta là con trai, đây là một chuyện rất nguy hiểm, một khi Ngô Vĩnh có việc bất trắc...

"Theo dõi chặt chẽ các võ tướng kia, rất nhanh sẽ có người tới nghe theo lệnh của ngươi."

"Vâng."

"Còn nữa." Cố Yến Tích nhìn về phía hắn ta: "Nếu như Âm Sơn Quan xảy ra biến cố thì cố gắng bảo vệ người của Hoa gia, đồng thời hỏi sách lược ở chỗ Hoa lão đại nhân, những lời ông ấy nói, cho dù các người có đồng ý hay không cũng bắt buộc phải chấp hành ngay lập tức."

"Vâng, thuộc hạ sẽ ghi nhớ."
« Chương TrướcChương Tiếp »