Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Trong Thiên Tai

Chương 17: Tiêu tiền khó quá! 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe chị nói đến đây, Du Phi Tinh cũng chỉ biết đồng ý.

Nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối, hai người dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.

Giờ này cũng không có cửa hàng nào bán xe ba bánh còn mở cửa, Du Phi Dao lái xe thẳng đến chợ đầu mối, mua luôn hai chiếc xe kéo tay của một cửa hàng bán buôn rau củ quả.

Một chiếc xe một lần có thể chở được 5-600 cân.

Khu vực bán rau củ quả trải dài mấy con phố, cửa hàng lớn nhỏ vô số kể, rau củ quả đều được đóng trong từng bao tải, chất đống trong cửa hàng, giá cả cũng gần như nhau, cần gì thì cứ việc gọi, sau đó cân lên, trả tiền, chất hàng lên xe, một quy trình chỉ mất vài phút.

Hơn 1 giờ sáng, lượng người ở khu vực bán buôn rau củ quả bắt đầu thưa dần, các cửa hàng ban đầu chất đầy hàng hóa cũng đã được dọn sạch.

Hơn 2 giờ sáng, Du Phi Dao ngồi trên ghế lái, mệt mỏi thở hổn hển, thân thể chưa từng trải qua thời kỳ hậu tận thế này thật sự không chịu nổi.

Cô cũng không biết mình đã kéo xe bao nhiêu lượt, chỉ biết mỗi lượt trên xe kéo ít nhất cũng phải 5 bao tải rau củ quả, đều là trồng trong nhà kính, nên cũng không có chuyện theo mùa hay không theo mùa.

Củ cải, bắp cải, cà tím, bí đao, bí ngô, mướp hương, khoai tây, súp lơ xanh, đậu đũa... chỉ cần là rau củ quả nhìn thấy, Du Phi Dao đều không bỏ qua, trả tiền xong là chất lên xe kéo của mình.

Không gian của Du Phi Tinh quá nhỏ, hai chị em đã bàn bạc kỹ càng, đợi đến khi dự trữ gần đủ rồi, thì sẽ lựa chọn những thứ cần thiết để cất vào không gian của cậu, còn hiện tại, tất cả những thứ mua được đều được cất vào không gian của Du Phi Dao.

Cô liếc nhìn vào không gian, trong lòng có chút phức tạp.

Khoai tây hình như đều là loại túi 70 cân, bận rộn mấy tiếng đồng hồ, hiện tại trong không gian đã dự trữ được 40 bao, tức là 2800 cân...

Nhìn vào số lượng bao tải, những loại rau xanh không chiếm cân nặng còn nhiều hơn. Chúng được chất đống lộn xộn trong không gian, tạo thành một màu xanh mướt.

Vậy mà dù có cố gắng gom hàng như vậy, thì sáng nay cũng chỉ tiêu hết hơn 20 vạn tệ...

Muốn tiêu hết hơn trăm tỷ, có vẻ như thật sự rất khó!

"Chị thấy chúng ta gom hàng thêm vài ngày nữa thì không cần đến chợ rau củ quả nữa."

Mỗi ngày đều mua rau củ với số lượng như vậy, một tuần sau, có lẽ mấy đời hai chị em cô cũng ăn không hết!

Suốt cả tháng trời, ngoài cuộc sống thường nhật, Du Phi Dao và em trai chỉ làm hai việc duy nhất: lấy đồ ăn và gom hàng.

Vì đã sắp xếp lại thời gian, bỏ đi việc tập luyện nên thời gian cũng dư dả hơn rất nhiều.

Du Phi Tinh viết một chương trình nhỏ, sau khi nhập dữ liệu bản đồ, nó có thể tự động sắp xếp tuyến đường lấy đồ ăn tối ưu nhất, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Sau đó, cậu đăng ký thêm hai tài khoản WeChat, mỗi ngày đều thêm bạn bè với các chủ cửa hàng nằm trên tuyến đường của ngày hôm sau, gửi số lượng cần mua, sau đó thanh toán trực tiếp qua WeChat, hẹn trước thời gian lấy đồ ăn, ngày hôm sau chỉ cần lái xe máy điện đi lấy là được.

Vì lý do an toàn, để lấy được số đồ ăn này, trong không gian của Du Phi Dao đã có thêm 30 chiếc xe máy điện.

Có một số nơi cách chỗ bọn họ ở quá xa, nhà bọn họ lại không có nhà ở đó, hơn nữa bây giờ là thời đại camera giám sát ở khắp mọi nơi, thời gian lấy đồ ăn lại đổi thành từ 4 giờ chiều, cô rất sợ lén lút lấy xe máy điện từ trong không gian ra sẽ bị người khác nhìn thấy, nên mỗi lần đến một nơi mới, cô lại mua hai chiếc mới, dù sao xe máy điện cũng nằm trong danh sách dự trữ, sau đó đợi đến đêm khuya vắng vẻ thì cất vào, như vậy có thể giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »