Chương 29: Mưa lớn như đã hẹn 2

Bốn căn hộ ở tầng dưới, ban đầu cô không định sửa sang, sau đó nghĩ đến hai người bạn thân và những người đã giúp đỡ mình ở kiếp trước, cô bèn thuê người đến trang trí đơn giản, nội thất cũng chỉ mua những thứ cơ bản nhất.

Tầng 18 là tầng cao nhất, họ không cần lo lắng có người từ trên gác xuống. Đợi đến khi nước lũ dần dần nhấn chìm các tầng dưới, nhất định sẽ có người chuyển lên tầng trên. Dù cô có đổi cửa đi chăng nữa, nếu cô không đồng ý thì cũng vô dụng. Đến lúc đó, thay vì để người khác được lợi, chi bằng để hai người bạn thân dắt díu cả nhà đến ở, ở trên ở dưới, cũng có thể tiện bề chăm sóc lẫn nhau.

Du Phi Dao lên lầu, bảo em trai lấy cho Trần Gia Văn một bộ đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay, sau đó không quan tâm đến anh ta nữa.

Tắm rửa xong, hai chị em kéo hai chiếc ghế dài ra ban công, im lặng chờ đợi.

12 giờ đêm, mưa như trút nước, sự trọng sinh của cô không hề mang đến hiệu ứng cánh bướm nào.

Những hạt mưa li ti theo gió bay vào ban công, rơi trên mặt hai người, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

Bên ngoài có người hét lớn: "Mưa rồi! Cuối cùng cũng mưa rồi!"

Theo tiếng hét, càng ngày càng nhiều người mở cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Du Phi Dao đứng dậy, "bịch" một tiếng đóng cửa sổ lại: "Ngủ thôi."

Hôm sau Du Phi Dao dậy rất sớm, nhưng Du Phi Tinh còn dậy sớm hơn.

Chị gái cậu là một chuyên gia nấu ăn nổi tiếng. Những món ăn do cô làm ra, ăn một miếng là chết, không chết cũng bị thương.

Mặc dù trong không gian đã tích trữ đầy đủ lương thực, thực phẩm đủ ăn cho vài kiếp, nhưng Du Phi Tinh vẫn kiên trì mỗi ngày tự mình nấu nướng, hơn nữa còn cố gắng nấu nhiều hơn một chút, để lại một phần, số còn lại cho vào hộp cơm dùng một lần rồi cất vào không gian.

Bữa sáng là bánh mì nhúng canh nội tạng cừu.

Canh nội tạng cừu là món ăn được nấu từ thịt đầu cừu, tim cừu, gan cừu, dạ dày cừu... được luộc chín, thái nhỏ, sau đó cho thêm gia vị đặc trưng,

chan nước dùng thịt cừu lên trên, mùi thơm ngào ngạt khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Kiếp trước, trước khi thảm họa ập đến, Du Phi Dao thà chết chứ không bao giờ ăn nội tạng động vật, bởi vì cô cảm thấy rất kinh tởm.

Cho đến khi đợt lạnh giá ập đến, cô may mắn có được nửa bát canh nội tạng cừu. Lúc đó cô cảm thấy bát canh nóng hổi là món ngon nhất trên đời, thậm chí cô còn liếʍ sạch cả lớp dầu mỡ còn sót lại trên bát.

Thật là thơm!

Đói quá mức, thì đến đất cũng có thể bốc lên ăn, huống chi là một chút nội tạng.

Ăn xong bữa sáng nóng hổi, Du Phi Tinh múc canh vào hộp giữ nhiệt, định lát nữa mang sang cho Trần Gia Văn. Phần canh còn lại được cất vào không gian như thường lệ.

Hai chị em dọn dẹp một chút, cho hai chú chó ăn xong thì ra khỏi cửa.

Bây giờ còn quá sớm, lại phải thay đổi múi giờ, Trần Gia Văn vẫn đang ngủ say. Hộp giữ nhiệt được đặt trên bàn ăn bên ngoài, Du Phi Tinh để lại cho anh ta một lời nhắn.

Du Phi Dao gọi điện cho Tống Hoan và Ứng Thư Trúc, nhưng có lẽ hai người đều để chế độ im lặng khi ngủ, nên dù điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy. Cô không có số điện thoại của người nhà hai người họ, đành bỏ cuộc.

Ngược lại, Dương Trác đã nhắn tin cho Du Phi Tinh, nói rằng theo thông tin từ đài khí tượng thủy văn, cơn mưa này có thể kéo dài rất lâu, dặn hai chị em cố gắng tích trữ lương thực.

Đến sảnh tầng một, bên trong có khá đông người đang đứng túm tụm trước cửa nói chuyện.