Chương 1: Trọng Sinh Trở Về

Edit: quynhhuongxinh

"A!"

"Đau quá, đau quá."

Thẩm Tâm Ninh che đầu, từ trên mặt đất đứng dậy, mở mắt ra nhìn hết thảy trước mắt, quen thuộc mà lại xa lạ, đây chính là nơi cô đã sống mười tám năm.

"Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Chẳng phải mình đã bị ông chủ hắc bang tra tấn đến chết, sau khi cái lạnh cực độ ập đến năm năm sao?" Thẩm Tâm Ninh nghĩ thầm.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thẩm Tâm Ninh ý thức được mình đã được trọng sinh, đứng trước gương nhìn khuôn mặt trẻ trung non nớt trước mặt, cô không thể tin được mình đã quay lại nửa năm trước ngày tận thế xảy ra.

Cô sờ lên mặt và nhìn vào gương, tự hỏi: “Đây có phải là sự thật không?” Sau đó cô nhớ lại cảnh tượng trước khi chết.

Một năm sau ngày tận thế, hai phần ba diện tích toàn bộ Lam Tinh bị sông và biển bao phủ, những khu vực gần phương bắc đặc biệt lạnh hơn, băng tuyết bao phủ hàng ngàn dặm, không còn sự sống nào ở đó nữa.

Trong môi trường âm 38 độ C, người bình thường không thể ra ngoài vào lúc ấy.

Thẩm Tâm Ninh trốn trong phòng tiện ích tồi tàn trên tầng 18, trên người chỉ quấn vài món quần áo rách nát, còn ướt, nằm trên giường run rẩy, trong tay ôm chặt bộ quần áo rách nát này.

Cô đang đợi bạn trai Tạ Lâm và bạn thân Lý Mộng đang tìm thức ăn và củi quay lại, nếu hôm qua cô không bị thương ở chân khi tranh giành đồ tiếp tế thì bây giờ cũng không đến lượt cô ở lại nghỉ ngơi. Cứ thế, cô im lặng mà ôm chặt lấy mình.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Thẩm Tâm Ninh mặc hết quần áo, khập khiễng đi ra đón, lúc cửa mở ra, thứ cô nhìn thấy không phải là đám người Tạ Lâm mà thay vào đó là bảy người đàn ông dáng vẻ hung hãn lần lượt bước vào phòng. Mỗi người đều có vũ khí, dao, gậy bóng chày hay thứ gì đó.

Ánh mắt của họ khi nhìn Thẩm Tâm Ninh tràn đầy du͙© vọиɠ và thỏa mãn, ban đầu họ không ngờ rằng cô lại xinh đẹp như vậy, mặc dù tận thế đã khiến nhan sắc của cô bị giảm đi bảy tám phần, nhưng tóm lại vẫn không tệ.

Cậu bé phía sau liếc nhìn, liền có người chạy về phía cầu thang.

"Mấy người là ai! Tại sao lại đến nhà tôi? Tôi cảnh cáo các người, bạn trai tôi sẽ sớm quay lại, rời đi ngay lập tức, nếu không họ sẽ không buông tha cho các anh đâu!"

Thẩm Tâm Ninh biết, cho dù Tạ Lâm và Mộng Mộng có quay lại thêm vài người nữa cũng không thể đánh bại được bọn họ, hiện tại cô chỉ có thể lừa bịp, làm bọn họ hoảng sợ.

Điều cô không ngờ là người đàn ông dẫn đầu lắc chiếc chìa khóa, liếʍ môi tiến lại gần hỏi: "Nhìn chiếc chìa khóa trong tay tôi, cô có thấy quen không? Đoán xem ai đã đưa cho chúng tôi!"

Sau đó Thẩm Tín Ninh nhớ lại vừa rồi mình không có mở cửa, bọn họ vào bằng cách nào. Cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Đây là thứ các người tình cờ nhặt được sao.”

Mặc dù đã nói như vậy, trong lòng cô lại biết rõ đáp án.

Mấy người đàn ông nhìn nhau cười nói: "Bạn trai của cô và tiểu mỹ nữ có vẻ ngoài mong manh đã bán cô cho chúng tôi rồi, nếu không thì làm sao chúng tôi có chìa khóa nhà cô, làm sao chúng tôi biết được vị trí nhà cô, còn chưa tin sao, bọn họ đã đem bán cô cho lão đại chúng tôi, sẽ không trở về nữa đâu."

Thẩm Tâm Ninh trong lòng đã biết rõ khi bảy người bọn họ bước vào, cô đã hiểu hết mọi chuyện. Cô chỉ là ảo tưởng và hy vọng những thứ này đều là giả.

Trong lòng cô không thể tin được người mà cô coi là cứu tinh lại bỏ rơi cô, thực ra hai người họ đã có một chân lâu như vậy, nhưng cô chỉ coi như không thấy. Cô không muốn từ bỏ chút ấm áp, thực sự quá cô đơn.

Trong nửa năm đầu tiên sau thảm họa tận thế, cô đã tích trữ rất nhiều đồ ăn vặt vì thường ngày là trạch nữ* nên cuộc sống của cô còn khá tốt trong khoảng thời gian đó.

Nhưng vì lòng tốt của mình, Tạ Lâm và Mộng Mộng sau khi biết chuyện này đã đến sống với cô, dẫn đến việc ba người ở nhà không có việc gì làm, cũng không ra ngoài tìm đồ dùng.

Sau khi ba người ở nhà nửa năm, lương thực đã ăn hết, Mộng Mộng lấy cớ không ra ngoài tìm đồ ăn vì sức khỏe không tốt, nên cô và Tạ Lâm hai người mặc quần áo mỏng manh ra ngoài, cả người run lên vì lạnh.

Thật vất vả cũng tìm được một ít gạo mốc nhưng trên đường quay về đã bị cướp mất, cô còn bị thương ở chân vì cố gắng hết sức để bảo vệ thức ăn.

Bây giờ nhà mới thiếu ăn một ngày, họ nóng lòng muốn bán cô đi?

Không thể chờ kịp sao? Trong lòng chỉ có tiếng thở dài.

Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến: “Vào thời điểm này hiếm thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy!” Người em trai bước vào tay đỡ một người què mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu đen, bảy người xung quanh lập tức nói: “Đại ca tới rồi."

Cô chỉ nhìn thoáng qua cũng không thấy rõ vết sẹo trên mặt người đàn ông, Thẩm Tâm Ninh hiện tại đã hiểu vì sao vừa rồi những người đó không chạm vào cô, thì ra bọn họ là đang chờ đợi.

Nghĩ như vậy, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng bị tiêu diệt, nhìn những người trước mắt này, trong lòng hiện lên sự tuyệt vọng, nếu bị bọn họ hủy hoại, có lẽ còn có thể cứu được mạng, nhưng nhìn vẻ mặt của những người này, cô cảm thấy rằng họ muốn cũng không chỉ có vậy.

Hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, cô không thể tưởng tượng được một người sau khi bị bọn họ hủy hoại trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy sẽ phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, phần lớn chỉ có thể làm công cụ phát tiết và lương thực dự bị.

Cô không thể chống cự, trong lòng cảm thấy lạnh, cô nghiến răng và dùng toàn lực đập đầu vào bức tường của đại sảnh, cô hối hận vì trong lòng tốt của mình mà cho sói mắt trắng vào nhà. Vô cùng hối hận vì đã tin Tạ Lâm cùng Lý Mộng.

Máu đỏ chói mắt, có hai người đàn ông nâng đầu cô lên.

"Lão đại, không còn thở nữa."

"Cái gì, lãng phí, lãng phí!" Thủ lĩnh đau lòng nói.

"Xác nhận lại lần nữa đi. Tôi không tin cô ấy lại chết dễ dàng như vậy."

Kỳ thực Thẩm Tâm Ninh đã chết, nhưng cũng không phải chết hẳn, nàng lơ lửng giữa không trung, nhìn thân thể của mình, nhìn thấy người phía dưới bình luận về mình, nàng có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

"Gọi họ vào!"

Tạ Lâm và Lý Mộng run rẩy đi vào, xem ra là do hai người này chọc tức bọn họ dẫn đến tình cảnh hiện tại, bọn họ dùng chính mình để xoa dịu cơn tức giận của những người này.

“Không đành lòng sao?” Thủ lĩnh hỏi, Tạ Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cơ thể cô.

"Đương nhiên là không. Nếu tôi không đành lòng thì sao ngay từ đầu lại sắp xếp vụ tai nạn xe cộ? Người đàn bà này rất may mắn, nếu không tất cả tài sản thừa kế của cô ta sẽ là của tôi." Tạ Lâm ôm lấy Lý Mộng nói.

Thẩm Tâm Ninh nghe bọn họ nói mà lơ lửng trong không trung, nghiến răng nghiến lợi, vốn tưởng rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng vừa nghĩ tới mình đã trêu chọc cái thứ lòng dạ sói này, hiện tại lại có kết cục như thế này, cô không chỉ hận mình bị mù, càng hận chính mình không tỉnh ngộ sớm hơn, thấy được bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ này.

Trong lòng cô trào dâng ác ý to lớn, tại sao lại xảy ra chuyện này? Hận thù tích tụ, linh hồn vốn có màu trắng sứ từ từ tiêu tan cho đến khi trở nên trong suốt.

*trạch nữ: chỉ con gái hay ở nhà, ít đi chơi thường ở nhà đọc truyện, lướt web.

^.^ Giống tui Kkk