Chương 5: Bán Lại Cổ Phần

Edit: quynhhuongxinh❤️

Điện thoại di động của Thẩm Tâm Ninh như nổ tung, ding-ding-dong-dong, tin nhắn liên tục đổ chuông.

Những con cáo già này, ai cũng không muốn nhường ai.

"Ninh Ninh, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Bán hết toàn bộ cổ phiếu sao?"

"Đây là chuyện lớn, con đã suy nghĩ rõ ràng chưa?"

"Đây là cha ngươi cả đời nỗ lực, sao có thể bán đi!"



Tin tức này truyền đi chưa đầy năm phút, gần như tất cả cổ đông đều đến chất vấn, mắng mỏ hoặc tra hỏi, mỗi người chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là 35% cổ phần. Lý do duy nhất là Tập đoàn Vạn Thế hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh cao.

Gần đây, lại liên lạc với đất nước, nói rằng sẽ xây dựng một hệ thống bảo mật thông tin dữ liệu lớn, tính đến thời điểm hiện tại, cổ phiếu của Thẩm Tâm Ninh sẽ tiếp tục tăng khoảng 3%.

Bán hết cổ phiếu lúc này rõ ràng là hành động của một kẻ ngốc. Nhưng bọn họ không quan tâm, tình hình hiện nay là ai cũng muốn có được phần này. Mọi người trong nhóm đều khuyên cô nên suy nghĩ kỹ mọi việc và không nên hành động bốc đồng. Cửa sổ trò chuyện riêng của Thẩm Tâm Ninh liên tục đổ chuông.

"Ninh Ninh, ta muốn toàn bộ phần này, không cần bán cho người khác."

“Cha con và ta vẫn còn chút tình cảm với nhau, buổi chiều hẹn nhau để nói chuyện cụ thể nhé.”

"Trả một lần có chút khó xử, con có thể đổi cách khác được không? Để chú trả làm ba đợt, chú có thể trả lãi."

…Thẩm Tâm Ninh nhìn điện thoại không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ thật sự là “ đạo lý đối nhân xử thế”, ai cũng muốn có được cổ phần từ tay cô.

Bọn họ chính là nhà tư bản, may mắn là kiếp trước bọn họ chưa từng lừa gạt mình, nếu không...Kiếp này cô muốn lừa ông chú tốt bụng một lòng muốn giúp đỡ mình này.

Khi ngày tận thế đến, tiền nhanh chóng mất giá và cổ phiếu biến thành giấy vụn. Nghĩ lại lúc đó người chú này ruột gan cồn cào thật quá mắc cười.

"Tiểu Ninh, con vừa rồi nói quá mạo hiểm, hiện tại nghe chú nói." Thẩm Thiên Quốc tiếp tục khuyên nhủ.

Nhìn thấy Thẩm Thiên Quốc còn ở trước mặt mình giả vờ, Thẩm Tâm Ninh nghe không được nữa, liền mở điện thoại ra, đặt trước mặt hắn.

Thẩm Thiên Quốc nhìn trong điện thoại chữ lớn chữ nhỏ, đủ loại tin nhắn lần lượt kéo đến, hắn ngồi ở trên sô pha sửng sốt.

Hắn thực sự không ngờ rằng con bé này lại quyết đoán đến vậy, nói bán liền bán. Đột nhiên hắn cảm thấy hoảng sợ, vốn dĩ còn nghĩ đến việc lừa cô để tay không hưởng lợi, nhưng bây giờ không thể làm được nữa nên bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch mới.

Nhìn những tin nhắn trong điện thoại hắn thầm chửi rủa những con cáo già này. Hắn thay đổi sắc mặt ngay lập tức. "Tiểu Ninh, đừng bán những cổ phần này đi, con cần tiền sao? Chú gom góp một ít tiền vẫn có thể được. Tất cả chúng ta là một gia đình, chú làm sao lừa con được. Một tỷ nhiều quá, chú có thể chuyển cho con nhiều lần được không?"

"Chú, cháu vừa mới nói, thanh toán một lần không cho nợ. Nhiều tiền như vậy, cháu sợ đêm dài lắm mộng." Thẩm Tâm Ninh cũng cười đáp lại.

"Con biết chú đang gặp khó khắn nên không sao đâu. Con sẽ hỏi ý kiến

các cổ đông khác, họ rất sẵn lòng."

"Đừng, đừng, chuyện này đều giao cho chú, hôm nay không nói, ngày mai chú sẽ chuyển tiền cho con." Thẩm Thiên Quốc biết, lần này không bỏ ra chút tiền là không thể, nên hắn nhanh chóng đáp lời.

“Chú đã nói như vậy, cháu cũng sẽ chưa trả lời bọn họ, nhưng chú nhất định phải nhanh chóng, nếu không cháu sẽ không đợi được.”Để ngăn chú của cô trì hoãn, Thẩm Tâm Ninh đã cố tình kí©h thí©ɧ một câu.

"Vậy chú đi trước, chú đi gom tiền!" Thẩm Thiên Quốc vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa. Nghĩ đến việc phải huy động được 1 tỷ nhân dân tệ trong hai ngày, lại nhìn khuôn mặt không biết về sự đời của Thẩm Tâm Ninh. Hắn sợ đêm dài lắm mộng, những lão cáo già đó không phải ăn chay.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, bán hết tài sản đứng tên mình, cổ phần và bất động sản, sau đó liên hệ với công ty cho vay để vay các loại thế chấp, hẳn có thể gom được 1 tỷ.

"Vậy ngày mai chú mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tới chỗ con ký." Thẩm Thiên Quốc vừa đi vừa nói.Thẩm Tâm Ninh nhìn hai người bên cạnh chú cô.

"Không, ngày mai con sẽ đưa luật sư Lâm đến đây. Chú ấy là luật sư của công ty, chúng ta không thể để chú ấy lấy lương mà không làm việc đúng không?" Thẩm Thiên Quốc ban đầu nghĩ đến việc sử dụng sự thiếu hiểu biết về pháp luật của cô định thao túng hợp đồng và kiếm bộn tiền. Không ngờ con

cáo nhỏ lại không rơi vào bẫy và không thể đối phó với cô như trước nữa.

"Dễ dàng như vậy, cho cô ta một tỷ, chúng ta không làm cái gì sao?" Luật sư Lý ở bên cạnh nói.

“Hiện tại nó đề phòng, muốn giở trò cũng không dễ dàng, hiện tại đã có chút thông minh nhưng cũng không nhiều, chúng ta thắng được nhiều cổ phần như vậy, người bên ngoài nghĩ thế nào? Thà khoe ra còn hơn, vì dù sao 1 tỷ này nó cũng không thể lấy hết. "

“Thẩm Tổng có ý kiến hay.” Luật sư Lý lập tức nịnh nọt. Sau khi họ rời đi, biệt thự trở lại trạng thái im lặng thường ngày. Thẩm Tâm Ninh trước tiên gọi điện cho Luật sư Lâm, giải thích nguyên nhân và mục đích, đồng thời yêu cầu chú ấy chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng trước, sau đó yêu cầu đến nhà mình vào ngày mai.

————————————

Thẩm Tâm Ninh đếm tài sản của mình, mở ngân hàng trực tuyến và thấy số dư lên tới hơn 500 vạn. Bỗng thở dài và nghĩ về danh sách cần mua, cảm giác như nó vẫn như là muối bỏ biển.

Trong phòng tìm thấy 5 bất động sản, 3 trong số đó có lẽ trị giá hàng chục triệu ở khu vực thành thị. Hai cái nằm ở vùng núi ngoại ô, phong cảnh rất đẹp. Căn nhà trong thành phố do gia đình chú và một số họ hàng họ hàng chiếm giữ, nghĩ đến bộ mặt xấu xí của họ lúc đó mà cô thấy buồn nôn.

Ban đầu Tâm Ninh cảm thấy biết ơn sự giúp đỡ nhỏ bé của họ trong đám tang của bố mẹ. Nhưng không ngờ rằng họ sẽ đi xa hơn và còn bắt nạt cô vì lý do huyết thống. Hắn ta bảo gia đình mình mới lên thành phố, không có tài chính nên muốn mượn nhà ở tạm. Ban đầu chỉ có họ, nhưng sau đó họ lợi dụng và sắp xếp cho một vài người thân vào ở.

Không những vậy, còn dựa vào thân phận người thân của mình để mỗi ngày tống tiền cô. Thẩm Tâm Ninh xoa xoa lông mày, che đầu suy nghĩ, đã đến lúc phải thay đổi. Lần trước cô đã mất tất cả và bây giờ cô muốn lấy lại tất cả.

Còn những chiếc ô tô để trong gara ngầm nhìn thì đẹp nhưng không thực dụng, còn không bằng mua một chiếc xe địa hình cải tạo lại. Thẩm Tâm Ninh nghĩ về những tài sản khác mà cô có. Làm sao có thể quên được điều này?

Một tiếng đô đô vang lên.

"Chị họ, khi nào chị mới trả lại những chiếc vòng cổ, nhẫn và đá quý mà chị đã lấy của em? Chẳng phải em đã nói chỉ cho chị mượn để xem thôi sao?"

"Tâm Ninh, không phải em đã nói sẽ cho chị sao? Tại sao hôm nay em lại đòi lại? Muốn ba ba chị nói chuyện với em à?" Thẩm Nhu nói với giọng kiêu ngạo. Lúc đầu, cô mất cha mẹ cũng vì nghĩ rằng họ đều là họ hàng, chú đã giúp cô điều hành công ty trong tập đoàn nên hầu như Tâm Ninh luôn đáp ứng những yêu cầu của gia đình họ. Không ngờ, lại thực sự nuôi dưỡng lòng lang dạ sói của họ.

"Chị họ, trước chính là cho chị mượn, nếu hôm nay chị không trả, em sẽ kể cho ba chị chuyện chị đánh bạc ở bên ngoài."

Giọng nói giận dữ của Thẩm Nhu vang lên: “Sao mày dám.”

"Em chỉ nói vậy thôi. Hôm nay chị còn không tới thì em cũng không còn cách nào khác, chị biết kết cục của chị mà" Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tâm Ninh nghĩ cách kiếm tiền từ những bất động sản này.