Chương 14

Đời này cô đã làm chuẩn bị trước, sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh ăn không đủ no như đời trước, cô cần phải đem thói quen ăn ngấu nghiến kia sửa lại, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể.

20 phút kế tiếp, Kiều Tô Kỳ đảo quanh các cửa hàng ở trong khu mỹ thực, ẩm thực Tứ Xuyên và Hồ Nam, ẩm thực Đông Bắc, ẩm thực An Huy, ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Phúc Kiến, thực Tô Bang… miễn là cô nhìn thấy bất cứ thứ gì cô muốn ăn, đều sẽ vung bàn tay lớn, tất cả đều mua ba phần.

Cô để lại mã hóa kho hàng, nếu có chủ quán tò mò hỏi, đều thống nhất giải thích là tất cả chỗ thức ăn này đều dùng để mời những công nhân giúp cô vận chuyển hàng hóa.

Buổi tối 8 giờ rưỡi, Kiều Tô Kỳ lưu luyến rời đi khu mỹ thực, về tới kho hàng.

Vị nhân viên công tác kia vẫn còn canh giữ ở cửa kho hàng kiểm kê hàng hóa, nhìn thấy cô tới, ánh mắt sáng rực lên: “Tiểu thư, cô tới vừa lúc, tôi đã kiểm kê xong toàn bộ hàng hóa.”

Hiện tại ở trong mắt của nhân viên công tác, Kiều Tô Kỳ không khác gì tiên nữ trên bầu trời.

Phải biết rằng, anh ấy sẽ được trích phần trăm khi kiểm kê hoàn hóa cho Kiều Tô Kỳ, Kiều Tô Kỳ mua sắm càng nhiều hàng hóa, anh ấy sẽ được trích phần trăm càng cao.

Hôm nay số trích phần trăm kiểm kê hàng hoá ở chỗ Kiều Tô Kỳ nửa ngày , đều bằng hai tháng tiền lương của anh ấy.

Ở dưới tình huống như vậy, anh ấy hận không thể cung phụng cả người Kiều Tô Kỳ, thái độ không thể không săn sóc chu đáo.

“Tốt, cảm ơn anh.” Kiều Tô Kỳ liếc mắt một xem bốn cái kho hàng đã bị cất chứa tràn đầy: “Tôi sẽ tự mình phụ trách đem hàng hóa vận chuyển ra ngoài, hôm nay đã làm phiền anh.”

Lời này chính là ý muốn đuổi khách, trong lòng nhân viên công tác hơi thất vọng, anh ấy còn chờ vị khách hàng lớn này tiếp tục thuê kho hàng, tiếp tục mua sắm hàng hóa, như vậy trích phần trăm của anh ấy sẽ càng nhiều.

Nhưng mà trong vòng mấy giờ đồng hồ cô đã tiêu phí mấy chục vạn ra ngoài, mặc dù là thương nhân bán sỉ nhập hàng, mức tiêu phí này đã được coi như là cấp bậc trần nhà, thu tay lại là việc bình thường.

Nhân viên công tác suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi tiểu thư, nếu cô có bất luận yêu cầu gì, có thể tùy thời liên hệ với chúng tôi.”

Kiều Tô Kỳ quét nhìn xung quanh một vòng, đem mấy cái cameras ở xung quanh thu hết vào đáy mắt.

Nơi này không có lúc nào là không ở trong phạm vi theo dõi, nếu trực tiếp đem đồ vật thu hồi vào trong kho hàng hệ thống, hiển nhiên là một hành động không sáng suốt.

Cô vuốt ve cằm cân nhắc một lát, rất nhanh đã nghĩ ra được một chủ ý.

Cô đi ra thị trường thương phẩm, mở cửa xe của mình bay nhanh chui vào dòng xe cộ, đi tới đại lý xe của thành phố, thuê một chiếc xe tải có dung lượng lớn nhất, thời gian thuê 7 ngày.

Kiều Tô Kỳ đem xe của mình ngừng ở trước cửa đại lý, lái xe vận tải trở lại thị trường thương phẩm.