Chương 18

Cô nhớ ra rồi, chính mình trọng sinh về mười năm trước, một ngày trước khi thiên tai phát sinh.

Thanh âm vừa rồi hiện lên trong đầu là hệ thống nhắc nhở cho cô thiên tai đã bắt đầu rồi sao?

Hôm nay là ngày 18 tháng 9, cực nóng kéo dài đến mãi ngày 18 tháng 12 mới kết thúc. Tháng 12 mọi năm trước đều đã bước vào mùa đông, tháng mười hai năm nay chính là ngôi mộ của thời tiết cực nóng.

Kiều Tô Kỳ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, rửa mặt xong thay đổi một thân quần áo rồi ra cửa.

Hiện tại chưa đến 8 giờ, thời gian ước hẹn của cô cùng với ông chủ trang bị cửa chống trộm là 10 giờ, bây giờ cô vẫn còn thời gian để đi ăn một bữa cơm sáng.

Chỉ đi xung quanh khu chung cư ăn chút cơm sáng, bởi vậy cô cũng không lái xe, thừa dịp ánh nắng còn chưa lên cao chậm rãi đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, Kiều Tô Kỳ nghe thấy hai người bảo vệ đứng ở cửa oán giận nói: “Sáng sớm đã nóng như vậy, nhiệt độ không khí hôm nay đã tăng vài độ so với hôm qua.”

“Hiện tại là thời gian nắng gắt cuối thu chính thịnh mà, cậu lại vừa tuần tra xung quanh khu chung cư một vòng, khó tránh cảm thấy nóng.” Một người bảo vệ khác ném chai nước qua: “Uống nước đi, rồi ngồi nghỉ một lát.”

Sắc mặt Kiều Tô Kỳ không thay đổi mà nhìn thoáng qua hai người, đi thẳng tới mục đích địa.

Lúc Kiều Hoành mua phòng ở đã cố ý suy xét, khoảng cách trường học không tính xa, mặc dù Kiều Tô Kỳ ở ngoại giáo cũng sẽ không bị chậm trễ tiết học buổi sáng.

Bởi vì nguyên nhân một mảnh khu vực này tụ tập rất nhiều sinh viên, người bán hàng rong cùng các cửa hàng nhỏ trên đường đều nhiều hơn vài lần so với các địa phương khác.

Các nhóm bác trai bác gái không có biện pháp thuê được cửa hàng mặt tiền, chỉ có thể đẩy một cái xe đẩy tay nhỏ ra tới bày quán. Làm buôn bán nhỏ ở bên cạnh trường đại học, sinh ý tốt hơn không ít so với địa phương khác.

Lúc này Kiều Tô Kỳ ra ngoài có chút muộn, đã sớm qua giờ cao điểm, lượng người thiếu rất nhiều, từ bộ dáng mồ hôi ướt đẫm của các bác trai bác gái đẩy xe đẩy nhỏ có thể nhìn thấy được, bọn họ vừa rồi mới trải qua một trận ‘Ác chiến.’

Cô nhìn qua từng cửa hàng, cô mang theo mục đích đến đây nên cũng không tính toán nghỉ chân ở các quán bán hàng rong.

Thật lâu sau, Kiều Tô Kỳ bước vào một cửa hàng bữa sáng được trang hoàng sạch sẽ ngăn nắp.

“Cô gái muốn gọi món gì?” Bà chủ tay chân lanh lẹ thu thập mâm đồ ăn mà khách hàng cũ để lại, nhiệt tình hỏi.

Kiều Tô Kỳ tìm một cái bàn không có ai ngồi xuống, nhìn thực đơn dán trên vách tường, gọi một chén mì Dương Xuân và một khay bánh bao nhân nước.

Bà chủ có chút do dự: “Cô gái à, lượng thức ăn nhà chúng tôi rất lớn, một cô gái như cô chỉ sợ không ăn hết một chén mì và một khay bánh bao nhân nước.”