Chương 29

Anh ta bất đắc dĩ mà suy sụp bả vai, một bên dẫn Kiều Tô Kỳ đi vào bên trong nội thất của cửa hàng đồ cổ, mở cơ quan được giấu ở chỗ tối ra, lộ ra thang máy ở phía sau, một bên giải thích nói: “Đầu óc của lão Trần thường xuyên bị động kinh, cô đừng để ý đến ông ấy.”

Lão Trần là ông chủ cửa hàng đồ cổ kia.

“Cô cũng đừng chê cười chúng tôi nhiều quy củ, thật sự làm một hàng này, nếu không cẩn thận một chút sẽ rất dễ xảy ra chuyện.”

“Tôi biết, chỉ cần các anh có thể cung cấp đồ vật mà tôi muốn, tôi cũng không ngại tuân thủ những quy củ này đó của các anh.” Kiều Tô Kỳ trả lời như thế.

Tiến vào ‘Một buổi tham hoan’, Hoa An Thần cũng sửa lại tật xấu nói lảm nhảm, không nói một lời mà dẫn dắt Kiều Tô Kỳ ra khỏi thang máy, đi vào tầng ngầm số 3.

Trước cửa thang máy của tầng ngầm số 3 có một người đàn ông đang đứng trông coi, thân hình rất cao, dáng người đĩnh bạt, khí thế bức người.

Kiều Tô Kỳ hơi đánh giá người đàn ông này vài lần, kết luận trên tay người đàn ông này nhất định đã từng dính máu người.

“Khách hàng mới?”

Thanh âm của người đàn ông có chút trầm thấp, không biết thanh âm vốn có là như thế, hay là hiệu quả do sự cố tình đè ép và xuyên thấu qua mặt nạ truyền tới.

Thái độ của Hoa An Thần trở nên nghiêm túc không ít: “Cô ấy tới mua muối ăn.”

Người đàn ông gật đầu, giơ cằm lên, chỉ vào phương hướng của thang máy, ý bảo anh ta có thể rời đi.

Hoa An Thần chà sát tay, công đạo vài câu trước khi đi với Kiều Tô Kỳ: “Nhiệm vụ của tôi là mang khách hàng tới nơi này, đến nỗi việc xem hàng và giao hàng kế tiếp không phải do tôi phụ trách, nếu cô có yêu cầu gì có thể tìm Độ Chu là được.”

Dứt lời, cũng không bận tâm tâm tình của Kiều Tô Kỳ như thế nào, vào thang máy đi về tầng trên mặt đất, tìm kiếm khách hàng mới trong biển người mênh mông.

Kiều Tô Kỳ có chút nghiền ngẫm, hiện tại cô đang tiến vào chợ đen trong truyền thuyết sao?

“Cô chỉ muốn mua muối ăn?” Độ Chu hỏi.

“Trừ bỏ muối ăn, các anh còn bán cái gì?”

“Chỉ cần cô muốn, đều có thể mua được ở chỗ này.”

Chẳng lẽ mạng người cũng có thể mua?

Kiều Tô Kỳ khẽ hừ nhẹ một tiếng, những lời này, rất có khí chất.

“Trước mua muối ăn đã, đến nỗi những thứ khác, nhìn kỹ hẵng nói.” Điều hoà trung ương của chợ đen mở rất thấp, Kiều Tô Kỳ mới từ mặt trời nóng rực chói chang bên ngoài đi vào, làn da trợt tiếp xúc với khí lạnh, nổi lên một tầng da gà.

Cô đút tay vào trong túi, hỏi: “Việc mua bán ở nơi này có quy củ gì sao?”

“Một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Độ Chu đáp.

Hiển nhiên anh ta không phải là một người dẫn đường tốt, nhìn đến anh ta, Kiều Tô Kỳ thế nhưng hoài niệm Hoa An Thần hay nói lảm nhảm. Ít nhất Hoa An Thần nói nhiều, không ai để ý đến anh ấy, anh ấy cũng thể tự mình nói nửa ngày.