Chương 42

Nụ cười trên khóe miệng của Trần Nhất Đồng cứng đờ, có chút xấu hổ cười cười: “Tô Kỳ, có phải gần đây tâm trạng của cậu không được tốt hay không?”

“Vốn dĩ khá tốt.” Kiều Tô Kỳ đánh giá cô ta từ trên xuống dưới vài lần: “Sau khi nhìn thấy cậu liền không tốt.”

Mặt Trần Nhất Đồng lúc xanh lúc trắng, tức giận đến nỗi ngón tay cũng không nhịn được cuộn tròn lại, bóp chặt lòng bàn tay. Cũng không biết vì cái gì, cô ta cố tình đứng chắn ở trước mặt Kiều Tô Kỳ, không cho cô rời đi.

“Tránh ra, đừng chặn đường.” Kiều Tô Kỳ bị cô ta chặn lại có chút buồn bực: “Cậu đã nghe qua câu này chưa, chó ngoan không cản đường?”

“Kiều Tô Kỳ, sao cô lại nói chuyện với Nhất Đồng như vậy?” Một giọng nam từ xa lại gần, khi giọng nói rơi xuống, một nam sinh mặc áo khoác cao bồi chạy chậm lại đây, đứng giữa hai người nữ sinh, tức giận nhìn một người trong đó.

Kiều Tô Kỳ trợn trắng mắt, hôm nay cô ra cửa không xem ngày hoàng lịch sao, các việc phiền toái cứ tụ tập xuất hiện.

“Vương Tĩnh Tường, anh ra ngoài không mang theo GPS sao? Không định vị được vị trí của bản thân à. Tôi nói chuyện thế nào với Trần Nhất Đồng,” cô đánh giá nam sinh không tính cao ở trước mặt từ trên xuống dưới, lạnh lùng mở miệng: “Liên quan tới anh cái rắm.”

“Có câu nói như thế nào nhỉ, đừng tưởng rằng hai người có tình nghĩa đã từng lên giường cùng nhau, anh liền có thể nhúng tay vào bất cứ sự tình gì của cô ta, cũng không xem người ta có nguyện ý hay không.” Kiều Tô Kỳ không che giấu chút nào mà trợn trắng mắt.

“Sao cô lại biết quan hệ của tôi cùng Nhất Đồng….”

“Tô Kỳ, cậu nói cái gì vậy?”

Vương Tĩnh Tường và Trần Nhất Đồng không hẹn mà cùng lên tiếng, lại nói hai câu hoàn toàn tương phản.

Trần Nhất Đồng vội đến mức như kiến bò chảo nóng: “Tô Kỳ, có phải cậu hiểu lầm chuyện tỏ tình trên mạng hay không, tớ không có bất cứ quan hệ gì với Vương Tĩnh Tường, anh ấy là người theo đuổi cậu mà.”

“Không có quan hệ gì? Vậy chuyện đầu tiên mà cậu làm sau khi biết hành tung của tôi là gọi điện thoại cho anh ta, kêu anh ta tới?” Vốn dĩ chuyện này chỉ là suy đoán của Kiều Tô Kỳ, nhưng mà xem biểu tình của hai người, cô liền biết mình đoán đúng rồi.

“Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không biết quan hệ lén lút của hai người, cũng không muốn biết. Các người cũng đừng mặt dày chạy tới trước mặt tôi, đỡ mất công lần sau tôi sẽ không nhịn được mà đánh các người, nói không chừng các người lại còn phải chạy về nhà mách mẹ.”

Biểu tình của Vương Tĩnh Tường đen tối, đè thấp mặt mày nhìn chằm chằm vào Kiều Tô Kỳ, không nói một câu, có chút cảm giác âm trầm như phong ba bão táp sắp đến.

Kiều Tô Kỳ một ánh mắt cũng không đặt trên người anh ta, cô thật sự đang rất vội, không rảnh để ý tới hai người này.

Cô đang định tránh hai người này rời đi, linh quang vừa hiện, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Trần Nhất Đồng nói: “Từ đại học năm nhất tới giờ, tôi cho cậu mượn lớn lớn bé bé tổng cộng 53427 đồng tiền, nhưng cậu chưa trả tôi một đồng nào.”

Cô một bên nói, một bên nhanh chóng bấm máy tính.

May mắn cô vẫn luôn dùng app ghi sổ để ghi chép thói quen tiêu dùng của chính mình, hiện giờ click mở, mấy chữ ‘Trần Nhất Đồng mượn tiền (chưa trả)’ vô cùng chói mắt.