Chương 8

Trong trí nhớ của cô, thiên tai bùng nổ bùng thời tiết cực nóng, nhiệt độ không khí bình quân từ 25℃ một bước bay thẳng đến 50℃, đặc biệt còn xuất hiện thời tiết cực đoan đến 70℃.

Kiều Tô Kỳ nhớ rõ đời trước khi cô nghe được tin tức đầu tiên sau thiên tai, ở khu vực thành thị nào đó nhiệt độ đã cao tới 73℃, là nhiệt độ tối cao từ trước đến nay của con người. Sau đó thành thị kia cơ hồ không còn người sống sót, đều chết ở dưới cái nóng cực độ.

Vị trí địa lý của thành phố Nam Xuyên không tồi, nhưng nhiệt độ tối cao cũng đạt tới 58℃, lần này cô tới thị trường thương phẩm để tích trữ hàng hóa, mục tiêu hàng đầu là mua khối băng số lượng lớn, túi chườm nước đá, máy làm đá lạnh cùng các công cụ làm lạnh.

Chỉ riêng này đó tất nhiên là không đủ, phía sau thời tiết cực nóng, là bão cuồng phong, mưa to, cực lạnh, các loại thiên tai nối gót nhau mà tới. Công cụ chống nước chống lạnh, các loại quần áo giữ ấm và máy móc làm ấm cũng là nhu yếu phẩm.

Nhưng mà tạm thời Kiều Tô Kỳ không thèm quan tâm đến những việc này, chuyện lớn phải làm đầu tiên là vượt qua ba tháng thời gian thời tiết cực nóng.

Kiều Tô Kỳ đi theo hướng dẫn, không bao lâu đã tới mục đích địa.

Cô dừng xe ở trước khu vực thứ năm của thị trường, chính mình lại xuống xe, bước vào thị trường thương phẩm.

Cô vừa mới tiến vào, đã bị những loại đồ gia dụng muôn màu muôn vẻ làm cho cả kinh đứng ngây ngốc tại chỗ.

Nhìn một màn trước mắt này, Kiều Tô Kỳ xém chút nữa muốn rơi lệ.

Sau khi thiên tai bắt đầu không bao lâu, siêu thị ở các nơi đều bị cướp sạch sẽ không còn gì, hàng hóa trở thành đồ vật khan hiếm nhất. Tiền giấy bị giảm giá trị, sau một thời gian, cũng không có giá trị bằng một tấm giấy chùi đít. Đã lâu lắm rồi Kiều Tô Kỳ không nhìn thấy được những kệ để hàng chất đầy hàng hóa, chủng loại phong phú như vậy!

Chăn ga gối nệm, vỏ bọc sofa, chăn làm ấm, chăn điều hòa, gối lạnh, mùng mền đều mua 5 bộ, túi chườm đá loại 500 cái một thùng, mua 10 thùng.

Không chỉ có thế, những đồ vật như nhang muỗi, tinh dầu, dầu cù là, khăn bông rửa mặt, nước rửa tay, khăn lông, đều mua ít nhất số lượng đủ dùng cho một năm.

Cô đi đến đâu mua đến đó, cơ hồ mỗi cửa hàng đều bị cô càn quét một phen, cô nhịn xuống tâm tình kích động, tay run rẩy, chỉ vào hàng hóa trên kệ: “Cái này, cái này nữa, có bán theo thùng không? Mỗi loại cho tôi 10 thùng!”

Có không ít thương bán sỉ cả nước tới thị trường thương phẩm để nhập hàng, bộ dáng mua sắm bốn phía của cô cũng khiến người hướng dẫn mua sắm thấy nhiều không trách, chỉ nhanh chóng ký lục lại những hàng hóa mà cô yêu cầu, sau đó chu đáo nhắc nhở: “Tiểu thư, tất cả hàng hóa mà cô mua đã đạt tới quyền hạn sử dụng kho hàng 10 mét vuông rồi.”

Kho hàng?

Giống như nhận thấy sự nghi hoặc của Kiều Tô Kỳ, người hướng dẫn săn sóc giải thích: “Sau khi đạt tới chỉ tiêu mua sắm hàng hóa ở thị trường thương phẩm, có thể sử dụng kho hàng bên ngoài của thị trường thương phẩm để tạm thời cất chứa. Cô có thể sử dụng nhà kho miễn phí năm giờ đồng hồ, đến lúc đó chúng tôi sẽ vận chuyển tất cả hàng hóa mà cô mua sắm đến trong kho hàng, nhưng mà cô phải trả lại nhà kho trong vòng năm giờ, nếu không sẽ phải trả thêm phí dụng.”