Chương 21



Lúc ngồi lên xe của thuộc hạ, mặt mũi Trần Tân tái xanh đến mức cậu thuộc hạ phải giật mình.

Ngay từ đầu thuộc hạ đã chờ sẵn ngoài công ty để tiếp ứng cho anh. Loại người như bọn họ luôn cần chuẩn bị phương án B. Đây là phương án đề phòng trường hợp chú Chung ra tay, vào thời điểm cần thiết thậm chí còn có thể bảo vệ Phó Diễn. Nhưng thật nực cười vì giờ nó lại trở thành con đường thoát thân của anh, mà người khiến anh trở nên chật vật đến mức này lại chính là Phó Diễn.

Thuộc hạ đã theo anh lâu năm, so với bang phái thì cậu ta trung thành với một mình anh hơn.

“Bây giờ nên đi đâu ạ?” Thuộc hạ nắm vô lăng hỏi.

Ở trong xe, Trần Tân nhanh chóng cầm máu: “Trước tiên tìm chỗ nào dừng chân đã.”

Trần Tân đã sớm mua một căn hộ dưới danh nghĩa người khác, để đề phòng những tình huống bất ngờ, bây giờ vừa hay trở thành nơi để anh tránh Phó Diễn.

Về việc tiếp theo nên làm gì, thật lòng Trần Tân cũng chưa rõ. Mọi kế hoạch đều sẽ dẫn tới tình trạng nội đấu, mất cả chì lẫn chài. Đây không phải ý nguyện ban đầu khi Đại ca trao anh quyền lựa chọn người thừa kế. Nếu anh nắm lấy quyền lực ấy rồi đâm Phó Diễn, như vậy mới thật sự là phản bội. Tuy nhiên, dù cho Phó Diễn có làm xằng làm bậy thì cũng không thể làm vậy.

“Cậu cho người tới bãi đậu xe đi. Phó Diễn bị tôi đâm một nhát, không phải vị trí hiểm nhưng không cấp cứu kịp thời thì cũng sẽ mất mạng.”

Thuộc hạ nhìn sắc mặt quá mức nhợt nhạt của Trần Tân, cảm thấy giờ Trần Tân giống người đang hấp hối hơn ấy.

Trần Tân lịm đi một lúc. Trong khoảng thời gian đấy anh đã mơ.

Trong mơ anh thấy Đại ca, còn anh dường như đã quay trở lại thời mười mấy tuổi. Anh ngồi quỳ bên chân Đại ca, áp mặt lên mu bàn tay ngài ấy. Đại ca xoa đầu anh. Trần Tân bỗng cảm thấy tủi thân, dường như bao cay đắng không thể cảm nhận suốt những năm qua giây phút này đều đồng loạt trỗi dậy.

Thế nhưng mọi thứ không duy trì được lâu. Đột nhiên một màn sương bao trùm giấc mơ, bàn tay kề bên trán anh chợt tóm mạnh mặt anh. Trần Tân bất ngờ ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt màu lam thẫm.

Trần Tân giãy dụa theo bản năng, thậm chí còn cố gắng muốn thoát ra. Anh không sao hiểu nổi, hiếm hoi lắm mới được gặp Đại ca, vì sao người này lại xuất hiện làm phiền anh.

Anh vốn không muốn nhìn thấy Phó Diễn.

Thế nhưng Phó Diễn trong mơ không mang ánh mắt căm thù hay những lời lẽ sỉ nhục. Thậm chí cả biểu cảm châm biếm cùng sự chán ghét sâu sắc vẫn luôn hiện diện mỗi khi thấy anh cũng không còn.

Phó Diễn khẽ khàng đưa mặt tới trước mặt anh, gọi tiếng “Chú ơi”.

Hắn nói hắn đau.

Đau? Đau chỗ nào?

Trần Tân cúi đầu nhìn, thấy máu chảy lênh láng từ bụng hắn.

Anh choàng mở mắt, mang theo trái tim đập loạn từ trong mơ ra tới hiện thực.

Trần Tân hơi nhổm người dậy, thấy trên tay có cắm truyền dịch. Anh nhìn bắp chân đã được băng bó kín chặt của mình rồi nhìn về phía vị bác sĩ riêng đứng bên cạnh: “Tại sao tôi không thấy đau?”

Bác sĩ: “Vì anh đang dùng thuốc tê hậu phẫu.”

Trần Tân: “Ngừng đi.”

Bác sĩ: “… Gì cơ?”

Trần Tân cụp mắt, nói: “Tôi không sao, ngừng thuốc tê đi.”

Bác sĩ im lặng một lúc, đến cuối không dám đắc tội mấy kẻ liều mạng này. Anh ta nghĩ thầm: Tên này có bệnh gì không vậy? Không đâu lại tìm đau.