Chương 37

Linh hồn từ địa phủ bị mắc kẹt tại nhân gian như Du Tố Tố chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quỷ, chỉ cảm thấy Đường Dịch rất kỳ lạ nên hoàn toàn không thể nhận tình huống của anh ta, nhưng Diệp Tuyền thì khác.

Đường Dịch vừa vào cửa, Diệp Tuyền đã nhận ra đây là một sinh hồn.

Chỉ là lúc đó Đường Dịch đang cận kề cái chết, đầu óc hỗn loạn, không nhận ra mình gặp rắc rối thế nào hay mình là ai, hoàn toàn dựa vào nỗi ám ảnh của mình vào lúc chết hoặc thói quen hằng ngày của mình.

Linh hồn không ở trong cơ thể, trừ khi anh ta tự mình nhớ ra, nếu không, lời nhắc nhở của người khác có thể dễ dàng phá vỡ sự ổn định tạm thời của hồn phách, trực tiếp cắt đứt liên lạc với cơ thể.

Đến lúc đó, ngay cả khi cơ thể được cứu, trường hợp tốt nhất chỉ có thể là rơi vào trạng thái thực vật.

Diệp Tuyền mang theo linh hồn không có phản ứng kịp đi ra ngoài: “Anh là một sinh hồn, giờ quay về vẫn còn kịp.”

“??? Thật sao?” Nỗi bi thương và mê mang của Đường Dịch đột nhiên biến mất.

Người ta nói rằng kiếp sau không thể làm người nữa, nhưng nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?

“Có bà chủ ở đây thì đương nhiên là thật rồi. Bà chủ cứ yên tâm, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cửa hàng.” Trần Kim Bảo mỉm cười đi tới dọn bát, nhìn linh hồn còn đang choáng váng: “Nếu hối hận vì đã không sống một cuộc sống tốt đẹp khi còn sống, vậy đừng có quên.”

Ông ấy ở trần gian nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy một sinh hồn.



Trần Kim Bảo không có cơ hội sống lại kiếp này, đành phải từ từ buông tay trước khi đầu thai, xúc động nhìn Đường Dịch. Đường Dịch hối hận vẫn còn cơ hội bù đắp, nhưng sau khi tỉnh lại, có thể anh ta sẽ quay lại con đường cũ. Tuy không thể nói sau khi tỉnh lại anh ta nhớ được bao nhiêu, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được khuyên nhủ vài câu.

Diệp Tuyền gật đầu với lão Trần, có hai con quỷ canh giữ trong nhà, bị kim quang trói buộc, không có gì đáng lo ngại.

Nhà xây dựng đã lâu, mặt tiền không có gara ngầm như khu chung cư mới, Diệp Tuyền vén tấm vải chống bụi ở bãi đậu xe gần cửa hàng nhất lên, chiếc xe đen bóng phản chiếu ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng.

Tốc độ của những quỷ hồn bình thường không nhanh hơn tốc độ chạy của con người là bao, nhưng đôi chân trên đất lại được thay thế bằng những chiếc chân bay lơ lửng. Diệp Tuyền có thể đi nhanh hơn phương tiện, nhưng sinh hồn yếu ớt có lẽ không thể chịu đựng được phương pháp của cô.

Diệp Tuyền ném Đường Dịch vào ghế sau, đôi chân dài duỗi về phía trước, kỵ binh đen gầm lên một tiếng trầm thấp: “Bám chặt rồi chỉ đường cho tôi.”

Đường Dịch bị nhét vào trong xe vội vàng nói được, hồn phách có thể cảm nhận được cơ thể, anh ta xác định phương hướng, Diệp Tuyền nhanh chóng tập trung vào mục tiêu.

“Đi nhé.”

Du Tố Tố phản ứng khá chậm, cô ấy kêu lên một tiếng, chạy ra khỏi cửa hàng đuổi theo: “Oa, anh muốn sống ư? Anh có về làm thêm giờ nữa không?”

Đường Dịch theo phản xạ lắc đầu, nhanh chóng phàn nàn: “Tôi đã tăng ca suốt bốn ngày rồi! Không phải bị tai nạn xe cộ thì cũng cảm thấy sắp đột tử rồi! Đã cận kề cái chết một lần rồi, chắc chắn tôi sẽ đổi việc! Sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì khác - —”