Chương 1: Giấc mơ đánh quái

Chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe lên mặt, An Tình mở mắt ra, trước mắt cô là một màu đỏ rực, mùi máu tanh đậm đặc khiến cô buồn nôn.

Màu đỏ phủ khắp mọi nơi, toàn bộ đều là máu.

An Tình sững sờ, đây là... đâu?

“Aaaa—!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên bên cạnh, An Tình theo phản xạ quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh một người bị một con quái vật khổng lồ xé nát.

An Tình trợn to mắt, lúc này cô mới nhận ra xung quanh cô toàn là những con thú to lớn, có con trông giống như lợn, nhưng kích thước của chúng lớn hơn lợn gấp nhiều lần, trên thân chúng còn mọc ra nhiều chiếc gai nhọn.

Có những con giống hổ, nhưng lớn hơn rất nhiều so với hổ mà cô từng biết, răng chúng dài hơn, sắc nhọn hơn, trên đầu chúng còn mọc ra một hàng sừng nhọn.

Và cô, hiện đang bị bao quanh bởi một đám quái vật dày đặc, chúng há rộng miệng lao về phía cô, muốn nuốt chửng cô.

Ở phía không xa, có người đang chiến đấu với bọn quái vật, nhưng dưới sự tấn công của vô số con quái vật, người đó nhanh chóng bị vài con quái vật cắn xé và tan thành từng mảnh.

Máu chảy lênh láng khắp nơi, bọn quái vật xúm lại, gặm nhấm những mảnh thi thể bị xé nát.

An Tình bị dọa đến cứng đờ cả người, sống lưng cô lạnh toát. Cô muốn chạy trốn, nhưng cơ thể không chịu nghe lời, tự động lao về phía trước.

Tốc độ của cô rất nhanh, trong tay cầm một khẩu súng, bắn vài phát vào những con quái vật khổng lồ trước mặt. Dường như đó là điểm yếu của bọn quái, trúng đạn xong, chúng ngã gục xuống đất.

Nhưng, quái vật xung quanh quá đông, chẳng mấy chốc, súng của cô đã hết đạn.

Cơ thể An Tình dường như có ý thức tự vận động, không hề để ý đến sự sợ hãi và giãy giụa của cô. Khi súng hết đạn, cô vứt súng sang một bên, rút ra một thanh đao dài từ bên hông, tiếp tục chiến đấu với lũ quái vật xung quanh.

Một người khác trước mặt cô cũng vừa bị bọn quái vật xé nát, máu thịt bắn tung tóe khắp người và mặt cô.

An Tình gần như bật khóc, nhưng cơ thể cô lại nhảy vọt lên, hai tay nắm chặt lấy thanh đao, khi thân thể rơi xuống, cô đâm mạnh vào điểm yếu của một con quái vật.

Cô gϊếŧ hết con này đến con khác, nhưng số lượng quái vật quá đông, cô không thể gϊếŧ hết được. Con này ngã xuống thì lại có thêm nhiều con khác lao tới.

Chẳng mấy chốc, động tác của An Tình ngày càng chậm lại, lưng, chân và cơ thể cô đều bị móng vuốt và hàm răng của quái vật cào rách, cắn xé. Cả người cô đau đớn như có lửa đốt.

An Tình thấy một con quái vật trông giống hổ vung một móng vuốt về phía cánh tay của cô, động tác của cô chậm lại, không kịp né tránh. Rắc một tiếng, cánh tay của cô bị xé nát.

Cơn đau khiến cô hét lên một tiếng, nhưng cơ thể chỉ phát ra một tiếng rên nhỏ.

Cánh tay bị gãy không thể cầm chắc đao nữa, thanh đao rơi xuống đất.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô bị những con quái vật xung quanh xúm lại, hàm răng sắc nhọn của chúng đâm xuyên qua vai, ngực và bụng cô. Sức kéo mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng khiến cơ thể cô ngay lập tức bị xé tan thành từng mảnh.

An Tình đột nhiên chìm vào bóng tối, rồi ngay giây tiếp theo, cô trợn mắt bừng tỉnh.

Khuôn mặt cô trắng bệch, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, mồ hôi túa ra từ trán, nước mắt lăn dài xuống má và hòa lẫn với mồ hôi.

Ngực An Tình phập phồng dữ dội, cô thở hổn hển, cả người ướt đẫm như vừa được vớt lên từ dưới nước.

Cô run rẩy đưa tay sờ cơ thể mình, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, không bị xé nát.

Cô thở dài một hơi, là mơ, chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng giấc mơ vừa rồi quá chân thực, dù cô đã nhận ra đó chỉ là mơ, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Cô nhẹ nhàng tự nhủ: "Chỉ là mơ... chỉ là ác mộng... không sao rồi, không sao rồi..."

Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu, nhưng nỗi sợ hãi trước đó vẫn đeo bám cô, khiến tay chân cô tê dại, miệng lưỡi khô khốc.

An Tình run rẩy đưa tay về phía bàn đầu giường để lấy nước uống, nhưng lại chẳng thấy cốc nước đâu.

Khi cô vẫn còn ngơ ngác, định đứng dậy bật đèn thì bất chợt có một giọng nói vang lên bên tai.

"Không sai, không phải là mơ đâu, đó là sự thật đấy." Giọng nói ấy trong trẻo, mang theo chút lười biếng pha lẫn ý cười.