Chương 20: Cơm mơ chua

Ngay khi Triệu Minh Trục bước vào cửa, cậu nhóc thấy ba mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa nhìn cậu.

“Có chuyện gì vậy, buổi sáng dậy muộn, nhưng có thể tới kịp nửa buổi học sáng nay chứ, nhưng con vẫn không đọc sách buổi sáng? Ba và thầy Chu là bạn học, tại sao lại để người ta gọi cho ba?”

Ba Triệu không mong chờ con trai mình có tiền đồ cao sang gì, nếu không đỗ đại học thì về huyện tìm cho cậu nhóc một công việc, nếu đậu thì mọi chuyện sẽ dễ tính toán hơn.

Triệu Minh Trục đã lên kế hoạch trên đường rồi. Ba hai bước liền đến và ngồi bên cạnh mẹ mình.

“Ba mẹ, để con nói cho ba mẹ biết một chuyện, không phải trước đó con đã nói dì nhỏ của Từ Hoài trở về rồi sao? Cô ấy lại mở một quán ăn, quán ăn đó ăn rất ngon, buổi sáng lúc con đi qua đã bị mùi thơm đó mê hoặc, cho nên mới không tới kịp.”

Ba Triệu nghe vậy, lông mày nhíu lại đủ để gϊếŧ một con ruồi.

Mẹ Triệu có tâm tư tán gẫu: “Thế à? Thật ra dì nhỏ của Tiểu Hoài không phải là một người có trách nhiệm, năm xưa cô ấy đã để hai đứa trẻ còn nhỏ xíu mà bỏ nhà đi một mình, bản thân lại sống phóng khoáng ở Đế Đô.”

Triệu Minh Trục nghe thấy câu nói trong miệng mẹ giống mình như buổi sáng, vội vàng giải thích: “Mẹ, thật ra vẫn còn tốt, buổi trưa con cùng Từ Hoài đến quán ăn ăn, cá nhúng dầu ớt dì nhỏ cậu ấy làm thơm chết đi được.” Cậu nhóc chảy nước miếng khi nhớ lại hương vị của buổi trưa.

Mẹ Triệu mở tròn hai mắt: “Thật sao? Thật sự ngon đến vậy sao?”

Triệu Minh Trục gật đầu thật mạnh: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, món ăn chuẩn bị đều được bán hết rồi, mẹ nói xem, buổi chiều còn không mở cửa, con còn bảo Từ Hoài mai đi ăn cùng con.”

Ba Triệu nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người ngày càng lạc đề.

“Nói thẳng vào vấn đề đi.”

Lúc này điện thoại của ba Triệu đổ chuông, ông chỉ vào vợ và con trai để trả lời điện thoại.

“Alo, ba, có chuyện gì vậy?”

“Ba nghe ông bạn già của ba nói rằng có một quán mì mới mở rất ngon, bọn họ đều đã ăn thử rồi. Thứ bảy này con lái xe chở chúng ta đi ăn đi, nếu bọn họ đã ăn mà ba vẫn chưa ăn thì mất mặt lắm.”

Ba Triệu đang dạy dỗ đứa con, bị bố mẹ ngán đường, cộng thêm vợ ngắt lời, chuyện Triệu Minh Trục trốn tiết buổi sáng cũng được bỏ qua.

Sáng sớm hôm sau, Từ Tiểu Khê cho mơ chua đã cắt nhỏ ngâm qua đêm vào cơm trắng, trang trí lên cơm trắng, rất đẹp. Điều quan trọng nhất đối với cơm nắm là không quá khô cũng không quá dính, trong nắm cơm bọc mơ chua giòn tan và dưa chuột tươi mát còn có trứng muối thơm. Nó được xếp ngay ngắn trong hộp cơm, mùa hè ăn loại trái cây này sẽ không bị ngán, cô bỏ thêm một chai sữa chua vào túi.

Từ Hiểu Khê đến trang trại nuôi bò ở phía đông, mua số lượng sữa trong ba ngày tiếp theo.

Từ Hoài đi đọc sách vào buổi sáng, sau đó cầm hộp thức ăn đi học.

Buổi sáng Từ Trì cũng mang cái cái này đi học, cậu ăn sáng ở nhà ăn.

Từ Trì đang học lớp năm tiểu học, năm sau cậu lên cấp hai, dựa theo kế hoạch cấp hai phân chia khu vực, cậu cũng học Nhất Trung huyện Giang.

Học xong tiết học thứ hai, thời gian nghỉ là hai mươi phút.

Thật ra trong lớp Từ Trì không có bạn bè, lớp năm có bốn lớp, suốt những năm học, cậu luôn đứng đầu khoá, điểm số còn cao hơn hạng hai rất nhiều. Cậu đã quen việc sinh hoạt một mình, cậu lấy hộp cơm từ trong cặp sách ra, uống một ngụm sữa chua trước, sau đó mở hộp cơm ra, mỗi nắm cơm bên trong đều to như lòng đỏ trứng, các viên cơm nắm tròn đều được xếp thành hàng.

Từ Trì vừa mới ăn một cái, trước bàn học có thêm vài đứa con trai, dẫn đầu là một tên mập mạp, cũng rất cường tráng, tên là Tống Đức Dương.

“Này, Từ Trì, cậu ăn gì vậy?”

Từ Trì không thích cậu ta, hai người họ học cùng lớp từ lớp một, vì vậy cũng đánh nhau từ nhỏ đến lớn.