Chương 22: Từ Trì xô xát với bạn học

Từ Tiểu Khê rất biết ơn, cô tin tưởng mọi người một trăm phần trăm.

“Vâng. vậy làm phiền ông rồi.”

Ông Vương cảm thấy cô bé này thật sự rất khách sáo, đây thì tính là phiền toái gì, bèn xua tay: “Cháu mau đi đi.”

Từ Tiểu Khê lái xe điện cũ đến cổng trường tiểu học Lục Nhất trong mười phút, đi thẳng đến phòng làm việc của giáo viên.

Cha mẹ của Tống Đức Dương đã đến, là một người đàn ông trung niên có sự nghiệp thành đạt.

Vương Mẫn khoảng ba mươi tuổi, là người rất hiền lành, thực ra trong lòng cô ấy thiên vị Từ Trì, ai lại không thích bạn nhỏ học giỏi lại không gây rắc rối, nhưng điều mà giáo viên kiêng kị nhất là thiên vị.

“Dì nhỏ Từ Trì, xin chào, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Từ Tiểu Khê cũng bước lên phía trước bắt tay cô ấy: “Đúng vậy.”

Thật ra ấn tượng của Vương Mẫn đối với Từ Hiểu Khê không tốt, tuy rằng Từ Trì căn bản không cần phải mời người nhà, nhưng một người lớn ném đứa trẻ cho giáo viên sinh hoạt nhiều năm như vậy, hành vi như vậy nhìn thế nào cũng thấy không tốt.

Nhưng hôm nay khi gặp mặt cô liền phát hiện cô là một người thực sự có khí chất, hiền lành và trí tuệ, trong lòng cô giáo thoáng do dự.

Sau khi Từ Tiểu Khê chào hỏi Vương Mẫn liền đi tới trước mặt Từ Trì, nhìn vết bầm tím trên mặt, cau chặt mày: “Đau không?”

Từ Trì lắc đầu, lần này là do cậu bất cẩn, lần sau đánh nhau cậu đảm bảo sẽ không để bị thương nữa, sẽ không để dì nhỏ lo lắng.

Bố của Tống Đức Dương cũng là một người có mặt mũi ở Huyện Giang, cũng đã có một số đóng góp vào nguồn thu thuế của Huyện Giang.

“Khụ khụ, cô Vương, tôi muốn hỏi một chút quá trình xảy ra chuyện này rốt cuộc là sao?” Bố Tống ngồi sang một bên và nói trước.

Vương Mẫn vẫn rất giỏi đối phó với loại chuyện này, cô ấy kiên nhẫn đợi người nhà đến hết rồi mới nói ra vấn đề.

“Chính là bạn học Từ Trì đang ngồi ở chỗ của mình ăn cơm nhà mang đi, kết quả bạn học Tống Đức Dương lại dẫn theo một vài người bạn khıêυ khí©h bạn học Từ trước, ban đầu bạn học Từ không để tâm tới, nhưng bạn học Tống lại hất đổ cơm của bạn học Từ trước, hai người mới xô xát với nhau, việc này các bạn học trong lớp đều chứng kiến.”

Từ Tiểu Khê biết Tiểu Trì rất nghe lời rất ngoan, từ trước đến nay đều không đánh nhau, cô lo lắng nhất là đứa trẻ bị thương, nghe tới đây rất tức giận.

“Nếu đã như vậy, tôi muốn bạn học Tống xin lỗi Từ Trì của chúng tôi trước.”

Tống Đức Dương nghe thấy liền tức giận phát khóc: “Cậu ấy đánh nhau rất lợi hại, con căn bản không có thắng, cậu ấy đánh con trên người đều là vết thương.” Nói xong liền bật khóc to.

Từ Tiểu Khê nghe thấy một chút cũng không tin.

“Về vấn đề này, bố Tống nghĩ sao?”

Bố của Tống Đức Dương cũng cảm thấy rất mất mặt : “Sao con có thể làm như vậy? Bắt nạt bạn học, bố đưa con đến đây để đi học, không phải để chia bè kết phái, con nghĩ đây là nơi như thế nào, về nhà bố sẽ chỉnh đốn con, xin lỗi Từ Trì đi. “

Tống Đức Dương buộc phải xin lỗi.

Mặc dù Từ Trì thắng nhưng cậu không vui, đồ ăn ngon mà dì mang đến cho cậu rơi xuống đất rồi.

Cô Vương đưa ra lời hòa giải cuối cùng, Từ Tiểu Khê cũng không muốn chuyện bé xé ra to.

Từ Tiểu Khê đưa Từ Trì vào lớp.

“Từ Trì chúng tớ đã nhặt hết đồ cho cậu rồi.” Trong đó có một cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm, đến nói chuyện với Từ Trì.

“Cảm ơn.” Từ Trì cảm ơn những người khác.

Từ Tiểu Khê nhìn cậu, "Ngày mai dì sẽ làm nhiều hơn cho con, con mang đến trường học chia sẻ với bạn học.”

Từ Trì ngoan ngoãn gật đầu.

Từ Tiểu Khê dặn dò xong mới quay về quán, ở đây cũng có lão Hàn, ông Vương, bà Trịnh.

Ông Vương thấy Từ Tiểu Khê trở về: “Xong việc hết rồi chứ, đứa trẻ này đi học là phiền toái nhất.”