Chương 11: Váy thêu hoa đào (9)

Chương 11: Váy thêu hoa đào (9)

Tức hầu co quắp ở cửa thành, sắc mặt tái nhợt rơi nước mắt. Hắn biết hôm đó Sở vương giá họa, mục đích là muốn đưa Quy Đào đi.

Nghĩ tới đây, hắn giơ nắm đấm đánh vào tường, nức nở nói: "Ta thật sự vô dụng!"

Đại phu kia thấy dáng vẻ Cơ Đường như thế, thật sự không nhìn được mà thở dài: "Thần lại gọi ngài một tiếng quốc quân, quốc quân hãy suy nghĩ vì người thân của mình đi!"

Tức hầu nhìn sau cửa thành viết chữ "Dĩnh" thật to, thở dài nói: "Đi mời phu nhân đi!"

Đại phu khẽ thở ra, cười đi đến cạnh xe ngựa: "Phu nhân, Cơ Đường đã suy nghĩ đã suy nghĩ kỹ, mời phu nhân đi qua."

Tú Nhi mở cửa xe cho Quy Đào, khẽ gật đầu.

Quy Đào được đỡ xuống xe ngựa, nhìn bóng dáng cô đơn ngoài cửa thành, trên người dính đầy bùn, trong lòng nàng không gợn sóng bao nhiêu. Nếu như nói thích Cơ Đường cũng không phải, Cơ Đường đúng là trượng phu tốt nhưng trong lòng Quy Đào, hắn không phải quốc quân tốt. Ngoại trừ sự kính trọng đối với hắn, chắc chỉ có ấn tượng tốt!

"Quốc quân." Quy Đào đi đến trước mặt Cơ Đường quỳ xuống.

Cơ Đường đi lên đỡ nàng, rơi lệ nức nở nói: "Phu nhân đừng như thế, bây giờ quả nhân đã không còn là quốc quân của Tức quốc."

Quy Đào chậm rãi đứng dậy, đỡ Cơ Đường đang ngồi liệt trên đất lên: "Quốc quân, ngài có lời gì muốn nói với thần thϊếp hãy nói đi!"

Cơ Đường gật đầu: "Phu nhân biết rồi."

Khuôn mặt Quy Đào dần lạnh lẽo: "Nếu như quốc quân muốn thuyết phục thần thϊếp gả cho Sở vương thì không cần."

Cơ Đường ngây ngẩn cả người, Quy Đào thấy ánh mắt sụp đổ của hắn thì cơn giận dâng lên, muốn quay người rời đi.

"Quy Đào, xem như ta van nàng!"

Quy Đào cắn răng nói: "Cho dù bây giờ thế nào, ngài đã từng là quốc quân một nước, bây giờ lại quỳ xuống trước mặt một nữ nhân, thϊếp không gánh nổi."

Quy Đào lại đi hai bước, Tức hầu nhào đến ôm lấy nàng: "Quy Đào, gả cho Sở vương đi!"

Tức hầu đau đớn nói: "Từ khi ta biết nàng, ta đã biết nàng sẽ không thuộc về ta, Quy Đào..." Cuối cùng hắn vẫn nói: "Nàng mau cứu huynh đệ tỷ muội của ta đi! Nàng không gả thì bọn họ không thể sống sót."

Nước mắt của Quy Đào dần chảy xuống rơi vào vũng bùn trên đường, nàng run rẩy tức giận nói: "Ta gả, ta gả, từ nay về sau ta và ngài không còn tình nghĩa phu thê nữa."

Dứt lời, Quy Đào dùng sức tránh thoát, lảo đảo đi về xe.

Đại phu kia lập tức đi lên nịnh nọt nói: "Thần bái kiến phu nhân."

Trong mắt Quy Đào lóe lên vẻ lạnh lùng nhìn ông ta: "Tức quốc mất nước, ngoại trừ vì gương mặt này của ta còn vì một quốc quân hèn yếu và một đám đại phu nịnh nọt cậy quyền."

Đại phu kia bất chợt run lên, ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng còn lời nói lạnh giá của nàng.

Bên này, Sở vương nhận được tin tức từ sớm, cười nói: "Timg người ở Nhương Ấp tìm một ngọn núi đẹp, quả nhân muốn gọi nó là "Núi Tử Kim", quả nhân còn muốn xây dựng trên núi, gọi là "Động hoa đào".

Đại phu ở bên dưới nghe thấy tin này thì ngẩn người: "Đại vương, nên cho Tức phu nhân phân vị gì mới tốt."

Sở vương suy nghĩ một phen, lại nghĩ đến ánh mắt kiên định của nàng, nói: "Quả nhân chưa lập vương hậu, mỹ nhân hậu cung đông đảo chưa từng quản lý, đã nhân vậy thì phong làm phu nhân, quản lý công việc lớn nhơ trong hậu cung."

Đại phu chấn động: "Đại vương, như thể có phải bất công với những mỹ nhân, lương nhân trong hậu cung?"

Nụ cười trên môi Sở vương thoáng chốc biến mất: "Ngươi dám chất vấn quả nhân?"

Đại phu lập tức cúi đầu: "Thần không dám."

Sở vương lạnh nhạt khoát tay áo: "Lo làm việc đi, lui ra!"

Bây giờ Giang Vãn Chi ở chung một cung điện với Quy Đào, nam nô tuyên chỉ đã đến đây hồi lâu, thấy Quy Đào còn chưa trở về, người nọ sốt ruột hỏi: "Khi nào phu nhân mới trở về?"

Giang Vãn Chi nhún vai: "Ta không biết, ngươi có muốn ngồi không?"

Nam nô kia ngây ngẩn cả người, lập tức lắc đầu nói: "Nô tài không dám!"

Giang Vãn Chi chống cằm nói: "Ngươi biết quy củ trong Sở cung không? Quy củ của ta luôn không tốt."

Nam nô kia thở dài nói: "Xưa nay đại vương không quản lý hậu cung, mỹ nhân, lương nhân trong hậu cung này tự mình chiếm lấy một phương, không ai nhường ai."

"A Phù." Giang Vãn Chi nhìn về phía cửa điện đã thấy Quy Đào trở về, nàng cười khanh khách chạy đến: "Tỷ tỷ, tỷ trở về rồi."

Nàng khẽ gật đầu, Giang Vãn Chi hỏi: "Tỷ tỷ sao thế?"

Tú Nhi nháy mắt ra hiệu, Giang Vãn Chi sửa lời nói: "Tỷ tỷ, người tuyên chỉ đến đây."

Quy Đào liếc nhìn nam nô đang nơm nớp lo sợ kia, nói: "Ngươi đừng sợ, nói là được." Mặc dù giọng điệu của nàng rất dịu dàng nhưng trên mặt không có cảm xúc gì, nam nô kia bình tĩnh lại"

"Đại vương có khẩu dụ: Phong Tức phu nhân làm nhất phẩm phu nhân, ban danh "Hoa đào", chưởng quản công việc hậu cung."

Quy Đào cúi người quỳ lạy: "Thần thϊếp tiếp chỉ."

Nam nô kia như trút được gánh nặng mà rời đi.

Giang Vãn Chi thấy Quy Đào thất thần quỳ ở đó cũng không tiện lên tiếng, chỉ nhìn thoáng qua Tú Nhi.

Tú Nhi nói: "Phu nhân mệt không!"

Quy Đào chậm rãi ngước mắt: "Tú Nhi, ngươi chuẩn bị cơm canh đi!"

Tú Nhi liếc nhìn Giang Vãn Chi xin giúp đỡ, Giang Vãn Chi kiên định gật đầu.

"A Phù, muội cảm thấy ta làm sai sao?"

Giang Vãn Chi khó hiểu nói: "Sao lại gọi là sai?"

Quy Đào thở dài một hơi: "Ta không muốn lấy sắc hầu người, cũng không muốn một nữ hầu hai phu."

Giang Vãn Chi không hiểu nữ nhân trong thời đại này, đành nói: "Tỷ tỷ, muội không hiểu."

Quy Đào sờ đầu nàng: "Muội còn nhỏ."

Giang Vãn Chi nghe cậu nói này thì gật đầu, Quy Đào bị nàng chọc cười.

Sau đó, mấy nữ tử đi vào: "Tham khiến phu nhân, đây là địch áo của người."

Giang Vãn Chi liếc mắt nhìn, đó là bộ váy thêu hoa đào sáu tầng, hoa đào màu đỏ nhạt nở rộ trên váy tỏa mùi hương hoa đào thoang thoảng.

Giang Vãn Chi vui vẻ nói: "Đẹp quá!"

Quy Đào không nhìn: "Để xuống đi!"

Hai nha hoàn đưa váy đến nhìn nhau, nói: "Đại vương dặn, đêm sủng hạnh, phu nhân nhất định phải mặc vào."

Quy Đào khẽ gật đầu: "Các ngươi lui ra đi!" Bộ váy hoa đào bị bỏ lại nơi đó như thế.

Đến sau khi xây xong động hoa đào, Sở vương dẫn Quy Đào đến nơi này, cũng mang theo bộ váy thêu hoa đào kia.

Giang Vãn Chi đành ở lại điện Thủ Cung trong Sở cung, xem như rảnh rỗi.

Sau khi Quy Đào xuống xe ngựa, Sở vương xua tất cả thân tín đi, tự mình dẫn nàng vào trong cung điện kia tham quan.

Quy Đào nhìn từng cây đào, không hiểu sao trong lòng rung động. Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân này, bình thường trừng mắt lạnh lùng nhìn mọi người, giờ phút này lại vô cùng dịu dàng. Đột nhiên trong lòng Quy Đào có một suy nghĩ: Nếu như đầu tiên là gả cho hắn thì tốt rồi."

Nàng lại nghĩ đến chuyện lúc trước, lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, lạnh nhạt nhìn cung điện.

"Nàng cảm thấy nơi này thế nào?"

Quy Đào lấy lại tinh thần nhìn Hùng Tư mỉm cười nhìn nàng, Quy Đào quỳ xuống: "Đại vương không nên hao phí tiền của cho người tái giá như thần thϊếp."

Trong mắt Hùng Tư lóe lên sự mất mát, quay người rời đi...