Chương 27: Ngọc bội song ngư chạm rỗng (13)

Vương An ngồi ngay ngắn trước gương nhìn lễ quan vàng óng trong tay, trong lòng còn nặng nề hơn lễ quan kia.

"Hầu gia, ngài nên đội vào đi, xa giá của phu nhân đã xuất phát từ Khổng gia rồi." Vương Tiềm đi lên thở dài nói. Giờ phút này, trên mặt gương kia hiện lên bóng dáng của Giang Vãn Chi, một cái nhăn mày một nụ cười, đôi mắt sáng ngời có thần.

Vương An thờ dài một hơi, đang muốn cầm lấy mũ quan kia, Vương phu nhân cầm lấy từ tay hắn: "An Nhi, con đừng quên con chính miệng đồng ý." Vương phu nhân vừa nói vừa đặt mũ quan lên mái tóc đã buộc gọn của hắn.

Vương Tiềm lui qua một bên theo bản năng, thấy người hầu đến báo, buộc phải đi lên cắt ngang hai người: "Tể Hành phu nhân, Hầu gia, hoàng hậu nương nương đến."

Đột nhiên Vương An ngồi không vững, bàn tay nặng nề đặt lên thư án. Vương phu nhân nhìn thấy sắc mặt của hắn, bà không nói gì, chỉ vỗ vai hắn rồi rời đi.

Vương Yến mới xuống xe ngựa đã nhìn thấy trong ngoài phủ Tể Hành giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

"Tân Bao Hầu và tiểu thư Khổng gia đúng là một đôi do trời đất tạo thành!"

"Đúng thế, Tể Hành đại nhân rất kính trọng Khổng Quang đại nhân, chuyện chính sự đều nghe ý của ông ấy. Bây giờ con của mình kết hôn, đúng là thân càng thêm thân."

Vương Yến đi đến, thấy mọi người tỏ vẻ vui mừng nói đến hôn sự lần này. Đến khi mọi người dần tản đi, nàng không quan tâm lễ nghi nữa, vội chạy vào phòng Vương An, giờ phút này Vương An đã đi đến đình viện.

"Yến Nhi sao đến đây?" Vương An nhìn Vương Yến chạy đến, hơi kinh ngạc.

"Ca ca, ca làm như thế thì Vãn Chi tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?" Vương An nhìn phía sau nàng, thấy là Lưu Đường Y, tảng đá trong lòng hắn rơi xuống: "Yến Nhi, ta làm thế mới có thể bảo vệ nàng."

Vương Yến lắc đầu đẩy hắn ra: "Ca ca, chỉ cần ca muốn, hoàng đế ca ca có thể hạ chỉ tứ hôn cho hai người."

Vương An cười đắng chát: "Yến Nhi, muội đừng quên, bệ hạ cũng phải dựa vào Tể Hành đại nhân."

Mi mắt Vương Yến khẽ run lên, hoàng đế ca ca của nàng cũng phải dựa vào người làm chủ cuộc hôn sự này, Tể Hành đại nhân, người có quyền nghiêng triều chính là phụ thân nàng.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, Hầu gia."

"Hầu xa, xa giá của Khổng phủ sắp đến rồi." Giờ phút này, Vương Thành đi đến, bẩm báo với hai người.

Vương An gật đầu, không quay đầu lại đi ra cửa phủ, Vương Yến cắn cắn môi: "Đi chính sảnh."

Khổng Liễm Nguyệt hơi sợ hãi, đến khi xe ngựa dừng lại, nàng ta cắn môi: Không biết hắn có nhớ ta không? Đang suy nghĩ, một bàn tay đưa đến trước mặt nàng. Nàng giật nảy mình, mượn cây quạt nhìn qua hắn, chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay hắn.

Tay của hắn rất có lực, trong lòng Lỗ Liễm Nguyệt thầm nói. Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua, lại thấy đôi mắt không cảm xúc khiến lòng nàng rơi vào đáy vực lạnh lẽo...

Sau khi xong mọi lễ tiết, tân nương vào tân phòng. Vương Yến không ngồi được nữa, đứng dậy nói vài câu khách sáo sau đó quyết định hồi cung.

Ra cửa phủ, Vương Yến mới thoáng nhìn Lưu Đường Y đang ngoái đầu lại, nàng hơi tức giận: "Còn nhìn cái gì?"

Lưu Đường Y vội đi theo, giây phút này trong lòng của nàng cũng cảm thấy đau đớn, nhưng nghĩ đến Giang Vãn Chi thì nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Nếu ngươi dám nói cho Vãn Chi tỷ tỷ thì bổn cung sẽ đuổi ngươi ra khỏi điện Tiêu Phòng."

Lưu Đường Y gật đầu nói: "Nô tỳ không dám."

"Chỉ mong thế!" Vương Yến hời hợt nói, nhưng vô cùng lo lắng. Nếu như thái hoàng thái hậu không đáng tin thì Lưu Đường Y sẽ làm thế nào?

Sau khi hồi cung, Vương Yến nhốt mình trong điện Tiêu Phòng.

"Giang Vãn Chi, hôm nay có một trò hay, đáng tiếc ngươi không thấy." Lưu Đường Y khinh thường đi qua bên cạnh Giang Vãn Chi.

"Ngươi nói gì?"

"Ta nói mấy hôm nữa ngươi sẽ biết." Lưu Đường Y nở nụ cười khiến Giang Vãn Chi cảm thấy sau lưng phát lạnh, nghẹn lời không thể hỏi tiếp.

Song, hơn nửa tháng sau, tâm trạng của Vương Yến vẫn không tốt. Lưu Khản đành phải nghĩ cách trêu cho nàng vui: "Nghe Giang cô nương nói Yến Nhi muốn đi hóng gió một phen, bây giờ nàng có muốn đi không?"

Vương Yến lắc đầu chu môi nói: "Không đi."

Lưu Khản cười cưng chiều, ôm nàng lên đi ra ngoài điện: "Như thế không hợp quy củ!" Vương Yến đá chân.

Lưu Khản bị đau "Hít" một hơi.

"Lưu Khản ca ca, huynh không sao chứ?"

Đột nhiên y bật cười: "Đương nhiên không sao rồi."

"Huynh gạt ta!" Vương Yến nện y một cái, bày vẻ tức giận.

Lưu Khản chỉ cười, đôi chân kia như có gió, đi càng nhanh hơn, toàn bộ cung nhân của cung Vị Ương không dám ngẩng đầu nhìn cảnh này.

Bây giờ trên Lâm Uyển là mùa xuân, chim hót hoa nở, là cảnh đẹp ngày tốt. Lưu Khản ôm Vương Yến một hồi lâu mới thả xuống, đột nhiên có xá nhân đến báo: "Bệ hạ, nương nương, Tân Bao Hầu và Tân Bao Hầu phu nhân cùng vào cung yết kiến.

Lưu Khản khẽ gật đầu: "Bọn họ vừa mới tân hôn, bảo bọn họ cùng tới đây chơi thả diều đi!" Xá nhân kia lập tức lui ra ngoài.

Mà Giang Vãn Chi lại nghe rõ những lời này, Tân Bao Hầu phu nhân, cho nên chuyện nửa tháng trước là Vương An thành thân. Đột nhiên cô nhớ đến mùa đông năm ngoái, ở trong ngực hắn, câu kia quanh quẩn trong lòng cô: Ta thích nàng.

Tất cả đều là giả dối.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy hai người một trước một sau đi tới, lúc Vương An thấy cô, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên căng thẳng, nhưng một giây sau lại liếc mắt nhìn về hướng khác.

Giang Vãn Chi lại nhìn Khổng Liễm Nguyệt, nàng ta có vẻ nhát gan, trên mặt nở nụ cười dịu dàng và như đổ mồ hôi, giống như vội vàng đuổi theo Vương An.

"Thần tham kiến bệ hạ, nương nương!"

Sau khi hai người hành lễ, Lưu Khản mới thoáng quay đầu: "Trước đó Tể Hành đại nhân còn nói cháu gái của Khổng Quang đại nhân là người hiền thục, đúng là không tệ."

Khổng Liễm Nguyệt đỏ mặt: "Bệ hạ quá khen rồi."

Trong mắt nàng ta, cho dù hiền thục thế nào, một nữ nhân không chiếm được lòng trượng phu là chuyện bi thương đến mức nào chứ. Đêm thành thân.

Sau khi Vương An bước vào tân phòng, lại ngồi trước thư án: "Tối nay nàng tự ngủ đi!"

Vẫn là đôi mắt không hề có cảm xúc kia, Lỗ Liễm Nguyệt hơi sợ hãi, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Hầu gia, thϊếp đã làm sai chuyện gì sao?"

Vương An lắc đầu: "Nàng rất tốt, nhưng ta không thích nàng." Một câu nói đơn giản, trong chớp mắt đã xé nát toàn bộ mộng đẹp của nàng trước khi xuất giá.

Nàng lau khóe mắt mỏi nhừ: "Hầu gia đối xử với một nữ tử như thế, chẳng phải quá tuyệt tình sao."

Đột nhiên Vương An quay đầu, trong mắt là vẻ lạnh lùng khiến cho người ta không thể chạm đến: "Đây là chuyện của ta."

Khổng Liễm Nguyệt nghĩ đến đây lại ngẩng đầu nhìn Vương An, phát hiện ánh mắt Vương An vẫn luôn nhìn về phía nha hoàn vẫn luôn cúi đầu im lặng kia.

Nàng nghiêng đầu hỏi: "Đó là ai?"

"Đó là nha hoàn hồi môn đi theo hoàng hậu nương nương."

Con ngươi của Khổng Liễm Nguyệt co rút lại: Xưa nay tình cảm giữa hầu gia và hoàng hậu rất tốt, chắc hẳn nha hoàn này và hầu gia đã gặp mặt nhiều lần, phải cẩn thận đề phòng.

Mà cảnh này sao lọt khỏi mắt Lưu Đường Y...