Chương 13

Trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Mạnh Hiểu Ni cẩn thận kiểm tra thông tin về con vẹt Bourke trên điện thoại của mình, sau đó tổng kết lại bằng một vài từ khóa: Vẹt, màu hồng, lạnh lùng, thích ăn trái cây, sống phổ biến ở nước ngoài, nuôi nó mà không có giấy phép là bất hợp pháp.

Thiết lập này trông cũng quá dễ thương đi.

"Lẩu ngon đấy."

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Mạnh Hiểu Ni: ???

Mạnh Hiểu Ni nhìn lại viên hồng ngọc đậu trên mép bát nhựa mổ nồi lẩu, tổng kết bằngng mấy từ khóa: Vẹt, màu hồng, bẩn thỉu, yêu lẩu, biết nói, thích vượt ngục.

Cảm thấy không giống với miêu tả trên mạng lắm.

Hồng ngọc mềm mại ngẩng đầu, giương rộng cánh một cách kiêu ngạo, nghiêng đầu nói: "Chưa nhìn thấy chim ăn lẩu bao giờ à?”

Mạnh Hiểu Ni thành thật trả lời: "Ừ, chưa từng thấy qua."

Trọng lượng của ruby không nhẹ, giẫm lên thành bát nhựa suýt chút nữa làm nó bị đổ, sợ đến mức đập cánh đáp xuống đất lần nữa.

Mạnh Hiểu Ni cảm thấy thật vi diệu.

Ruby cứng cổ, hừ lạnh hai tiếng: "Càng lạ càng hiếm."

Mạnh Hiểu Ni nghĩ thầm, những người cô gặp qua vô cùng ít, số người trên trái đất mà cô chưa từng gặp khoảng chừng hơn vài tỷ.

Viên hồng ngọc nhìn thì nhỏ nhưng sức ăn rất lớn, một lúc sau nó đã ăn sạch sẽ nồi lẩu mà Mạnh Hiểu Ni bưng ra. Thậm chí ăn xong còn không cảm ơn, chỉ rầm rì vài câu: “Cay quá, đúng là thứ đồ ăn dung tục của loài người.”

Mạnh Hiểu Ni: "Vừa nãy nhóc mới nói lẩu rất ngon."

Ruby: "À vậy hả…"

Mạnh Hiểu Ni cảm thấy may mắn vì đã sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô nhanh chóng tìm một con hẻm hẻo lánh rồi đi vào.

Hôm nay là ngày làm việc, trong hẻm nhỏ không có một người nào.

Cô ngửa mặt ngồi xổm ở đó, nhìn cậu nhóc đang tự mổ lông của mình ở trước mặt: "Sao nhóc lại vượt ngục? Chị phải đưa nhóc về Cục Lâm nghiệp."

Ruby trừng mắt tức giận nhìn cô, có chút cảnh giác: "Chỉ là đám người hèn mọn mà cũng muốn giam giữ ta, mơ đẹp đấy.”

Giọng nói của nó giống như của một đứa trẻ, nghe vừa non nớt vừa dễ thương.

Mạnh Hiểu Ni cảm thấy buồn cười với con ruby có hành vi trẻ con này: "Người nuôi cũ của nhóc rất thích xem phim hoạt hình à?”

Ruby chậm rãi nói, trong giọng điệu mang theo vẻ ngạo mạn kiêu căng do trời sinh: "Ai mà lại dám chăn nuôi ta? Những người tôn thờ ta có thể xếp hàng từ chỗ này đến cuối sông Styx* đấy. Linh hồn cùng với thể xác của ta đều tự do, không một thứ gì trên thế gian này có thể ngăn được ta.”

*sông Styx: con sông tạo nên ranh giới giữa nhân gian và địa phủ.

Phong Đô, Styx?

Hành vi trẻ con, lại còn có văn hóa.

Mạnh Hiểu Ni mỉm cười nhắc nhở một câu: "Hôm qua nhóc đã bị một con người nhốt vào l*иg.”

Dường như con ruby này chút khó chịu. Nó bay thẳng lên đầu Mạnh Hiểu Ni, dùng móng vuốt túm lấy tóc cô: "Đừng nhắc lại những chuyện như vậy."

Mạnh Hiểu Ni chợt giật mình. Cô hoàn toàn không thể nhìn thấy quả đào mật nhỏ này, sợ nó không có lễ phép mà ban cho cô "may mắn".

“Chỉ là loài người mà thôi.” Ruby mổ vào đầu Mạnh Hiểu Ni.

Mạnh Hiểu Ni da đầu tê dại, cơ thể không khỏi run lên. Kết quả phát hiện nó không đau chút nào, giống như bị một cây tăm chọc nhẹ vào.

Mạnh Hiểu Ni không dám động đậy đầu, nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng: "Hình như nhóc chưa lau miệng đúng không?”

Ruby: "..."

Mạnh Hiểu Ni: "..."

Giờ thì hay rồi, dầu mỡ dính trên miệng nó đều nằm trên tóc của cô.

Mạnh Hiểu Ni thở dài trong lòng.

Cô phải về nhà để gội đầu, nhân tiện xử lý con vẹt này luôn.

Mạnh Hiểu Ni giữa con vẹt nhỏ trên đầu đi ra khỏi hẻm, trên đường trở về có chút phiền muộn: "Nuôi nhóc là phạm pháp đấy."

Ruby ngồi xổm trên đầu Mạnh Hiểu Ni, cảm nhận được sự nhấp nhô khi đậu trên đầu con người này: "Ngôn ngữ của loài người từ xa xưa cho đến niên đại này, mặc dù rất nhiều từ có nghĩa tương tự nhau nhưng vui lòng đừng sử dụng bừa bãi. Cùng lắm ngươi chỉ có thể sử dụng từ “cung phụng” để hình dung hành vi ban nãy giữa chúng ta mà thôi.”

Khóe môi Mạnh Hiểu Ni hơi cong lên: "Cục Lâm nghiệp cũng có thể cung phụng nhóc đấy. Vậy tại sao nhóc còn ở trên đầu của chị?”

Ruby hơi giật mình: "Các tổ chức có quan hệ với nhau, hành vi hôm qua có thể cho thấy bọn chúng thô lỗ đến nhường nào."

Nó dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ngươi nên tự hào khi được ta ngồi trên đầu."

Mạnh Hiểu Ni nghĩ thầm, ở một mức độ nào đó, cô thực sự rất tự hào.

Không biết con vẹt này tương đương với một con người ở độ tuổi bao nhiêu, nhưng chỉ số IQ của nó cao đến mức kinh ngạc, nó hoàn toàn có thể nghe hiểu lời đối thoại của cô.

Mạnh Hiểu Ni cảm thấy rằng với tư cách là một người có học thức, cô cần phải trao đổi tên với nó: "Chị tên là Mạnh Hiểu Ni, một con người có chút đặc biệt."

Ruby dứt khoát trả lời: "Phượng Quỷ, chính là loại độc nhất vô nhị ấy."

Mạnh Hiểu Ni không nhịn được: "Ha ha."

Ruby: "... Ngươi cười cái gì hả!"

Cái miệng rất phù hợp với giọng nói này...

Mạnh Hiểu Ni cười đến run cả người.

Ruby cảm thấy trên đầu cô có động đất: "..."

Mạnh Hiểu Ni cười nhiều đến nỗi cô không thể giao tiếp bình thường với Phượng Quỷ trong một lúc.

Con vẹt tự cho mình là Phượng Quỷ mổ vào đầu của Mạnh Hiểu Ni, trông còn buồn cười hơn ông lão đánh con trai mình vào sáng nay.

Sau khi cười suốt hai phút, Phượng Quỷ vẫn rất im lặng.

Cười được năm phút, cuối cùng Phượng Quỷ cũng không nhịn được nữa: "Cười đủ rồi đó!"

Mạnh Hiểu Ni: "Bám chặt vào—— Ha ha——"

Cô không thể nói chuyện liền mạch được.

Sự kiêu ngạo của Phượng Quỷ sụp đổ, mổ vào đầu cô như một con chim gõ kiến: "Ngươi dám cười nhạo ta. Ngươi có biết nếu ta dùng lực thì cái đầu này của ngươi sẽ bị xuyên thủng không hả?"

Mạnh Hiểu Ni cảm thấy cây tăm không ngừng chọc vào sau ót mình, cười đến nỗi không thể đi tiếp được.

Cô ngồi xổm ở ven đường, thở hổn hển ôm bụng: "Không được rồi, bụng chị đau quá."

Phượng Quỷ thực sự bị sốc.

Vậy mà con người này lại dám cười nó, cười đến đau cả bụng. Chuyện quái quỷ gì thế này?