Chương 1: Đi tới tiệm massage (1)

Trời đã về khuya, Ninh Lăng vẫn đang ăn tối với bạn bè ở bên ngoài, và rất nhiều người đã bắt đầu ngà ngà . Nước da của cậu vốn đã trắng trẻo nhưng dưới ảnh hưởng của men rượu, gò má dường như phủ một lớp phấn hồng nhàn nhạt, môi cũng đỏ mọng hấp dẫn.

Trần Bành Dương ở một bên giơ tay đặt lên vai anh, vì say nên nói ngọng. Lực đặt của Trần Bành Dương không nhẹ cũng không nặng, Ninh Lăng nghe không rõ một câu Trần Bành Dương liền nói hai lần, trực tiếp nắm lấy bả vai Ninh Lăng.

"Tôi nói... Tối nay chúng ta không thể về, đi thôi... Tiếp tục chơi." Trần Bành Dương lưỡi sưng lên, khó nói, hơi thở có chút nóng hổi phả vào một bên mặt Ninh Lăng, khiến hơi men trằn trọc khỏi cổ cậu, có chút nổi da gà.

Lòng bàn tay của Trần Bành Dương đặt lên vai trái của Ninh Lăng, anh ta có lẽ đã vô thức siết chặt vai Ninh Lăng.

Ninh Lăng cúi người về phía trước nhỏ giọng nói, cảm thấy có chút khó chịu: "A, đừng nắm nữa."

Trần Bành Dương tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên, lắc đầu đánh thức chính mình, tức giận buông tay ra. "Chậc, chỉ có mình cậu được việc nhất ngày hôm nay. Chỉ mới chạm vào đã hét như vậy rồi.”

Ninh Lăng không trả lời mà dùng ánh mắt trừng trừng nhìn anh, không thể xuyên thấu bất cứ ai. Cùng lắm, hắn có thể bình tĩnh lại một chút.

Mọi người đều uống hơi nhiều, cũng không ai để ý đến phần thân dưới của Ninh Lăng đang tác oai tác quái, toàn thân có chút nóng, ngồi bắt chéo chân, nhưng hai đầu đùi thon dài lại ép chặt vào nhau, có chút bất an, không may hôm nay quần của cậu là quần thể thao màu trắng, cho dù có nước hay vết bẩn thì sẽ bị làm bẩn, dấu vết bên ngoài người ta có thể nhìn thấy. Chỉ là chiếc qυầи ɭóŧ bên trong cậu không ngừng ướt đẫm, quấn chặt lấy phần thân dưới khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Ninh Lăng đã muốn về nhà từ lâu, nhưng vì lý do thể chất, cậu chỉ có Trần Bành Dương làm bạn từ khi còn nhỏ, thực sự là rối loạn hành vi đã cuốn theo cưỡng chế xã hội của cậu, cậu cũng rất biết ơn vì có một người bạn luôn lo lắng cho cậu như vậy,thật may mắn khi được người đó dẫn đi thì rất an toàn.

Lần gặp tiếp theo của Trần Bành Dương là ở một tiệm mát-xa, thoạt nhìn hắn đã biết mình là khách quen chỗ này, chỉ Ninh Lăng đang bối rối cho người phục vụ và nói: "Đây là lần đầu tiên bạn tôi đến đây, hãy đón tiếp chu đạo với cậu ấy, mau sắp xếp một nhân viên có tay nghề tốt để làm cho cậu ấy.”

Người phục vụ mỉm cười đồng ý, dẫn Ninh Lăng đi đến phòng riêng khác.

Ninh Lăng quay người gọi tên Trần Bành Dương, nhưng cậu đã bị mấy người phục vụ đẩy tới: "Trần Bành Dương, nếu biết cậu đưa tôi đi massage này thì tôi đã không đến cùng cậu đâu.”

”Cậu không muốn đến à? Để tôi nói cho cận biết, tôi đã nói ba lần, được rồi, được rồi, chỉ là massage thôi, cậu không cần căng thẳng như vậy đâu, chỉ cần thư giãn mà tận hưởng thôi. Tôi đi đây, không đi tốn rất nhiều tiền đấy, không được phép đưa cho tôi tiền đó nghe chưa. Có nghe thấy tôi tận tình đem cậu đến nơi thoải mái này không?"