Chương 2: Chim hoàng yến đã ra khỏi l*иg

Trên thực tế, không chỉ mình Khương Tư cảm thấy mối quan hệ của cô và Thẩm Độ không rõ ràng.

Một tháng sau, tại phòng VIP trên tầng cao nhất của câu lạc bộ Giang Nguyệt.

Lúc này đã là chín giờ tối nhưng ánh đèn thủy tinh hoa lệ chiếu sáng buổi tiệc, làm buổi tiệc sáng rỡ như ban ngày.

Kỷ Thanh Diên và Lý Khiêm lần lượt bước vào phòng, không hẹn mà cùng nhìn về phía ghế chủ tọa ở chính giữa.

“Anh ấy vẫn chưa đến.” Từ Trường Khanh là người đến đầu tiên, vì thực sự thấy quá chán nên anh ta đành tìm một bộ phim để xem, lúc này bộ phim đang đến đoạn then chốt, anh ta nói mà chẳng buồn ngước mắt lên.

“Chốc nữa nói chuyện phải chú ý một chút.” Lý Khiêm cởϊ áσ khoác vắt lên giá treo quần áo, hiếm khi nói năng nghiêm túc như vậy.

Hai ngày trước anh ta ghé qua tòa nhà Thẩm Thị, cứ tưởng hơn một tháng không gặp nhau thì anh ta cũng coi như một niềm vui bất ngờ. Nào ngờ, vào đến phòng làm việc của tổng giám đốc, lập tức nhìn thấy khuôn mặt sầm sì đen thui như uống phải rượu giả của Thẩm Độ.

Lý Khiêm không dám hỏi nguyên do. Lúc đi ra ngoài, dò hỏi trợ lý tổng giám đốc Tống Quần đang ăn cơm trưa tại bàn làm việc một chút, anh ta mới biết Khương Tư đã chuyển ra khỏi Ung Giang Nhất Hiệu rồi.

“Ô wow? Chim hoàng yến rời khỏi l*иg rồi ư?” Khi nghe thấy chuyện này, cuối cùng Từ Trường Khanh cũng bấm nút tạm dừng bộ phim. Mối quan hệ của Thẩm Độ và Khương Tư không có nhiều người biết đến, nhưng bọn họ lại biết rõ mồn một.

Hai năm trước nhà họ Khương xảy ra chuyện, thiên kim nhà giàu kiêu kỳ cao ngạo ngày trước bất đắc dĩ phải nhào đến trước đầu xe, cầu xin người nắm quyền ở thành phố Ninh là Thẩm Độ.

Thẩm Độ là người thế nào cơ chứ, là kẻ săn mồi đứng trên đỉnh kim tự tháp, là kẻ hung ác nhất nhưng cũng tẻ nhạt nhất.

Vào lúc mọi người đều cho rằng Khương Tư sẽ bị từ chối, cô lại chuyển vào sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố của Thẩm Độ, lại lấy ra năm trăm vạn chuộc lại mạng sống của bố mình.

“Cô nàng Khương Tư kia mà là chim hoàng yến sao? Là con chim ưng thì đúng hơn.” Bốn người Thẩm Độ, Lý Khiêm, Từ Trường Khanh và Kỷ Thanh Diên là bạn từ nhỏ lớn lên và đi học cùng nhau, vì thế không cần câu nệ gì cả. Lý Khiêm nới lỏng cà vạt, ngồi trên sofa, rót một tách trà rồi tiếp lời: “Cậu đã thấy con chim hoàng yến nào hở một tý là tấn công người khác không?”

Kỷ Thanh Diên: “Ai bảo Trường Khanh lắm mồm làm gì?”

“Đó chẳng phải là do anh đây uống nhiều quá thôi sao?” Từ Trường Khanh khẽ lẩm bẩm, vẫn không quên quay đầu nhìn ra cửa, sợ đúng lúc Thẩm Độ đi vào lại nghe thấy được.

Đó là cuối tuần nào đó vào khoảng thời gian trước, mấy người bọn họ đều rảnh rang nên muốn tụ tập chơi mạt chược. Vốn dĩ họ đã uống không ít, trong lúc chờ Thẩm Độ lại uống thêm mấy chai bia nữa.

TV đang chiếu vụ án về ảnh hậu đời đầu Đỗ Nhược và người chồng Tôn Kiệt Thịnh cùng bị gϊếŧ chết.

Cảnh quay kỳ dị, lời thuyết minh lạ lùng.

Rốt cuộc là mối tình rối rắm hai nam một nữ, hay là nghi án gϊếŧ hại nhau vì xung đột lợi ích?

Tình tiết vụ án chân chính thì chẳng có bao nhiêu, nhưng ly hôn, tin đồn và thân phận của kẻ sát nhân, người ta lại dùng hết trí tưởng tượng để thổi phồng câu chuyện.

Cho đến khi chiếu hết bản tin, Từ Trường Khanh xem đến mê mẩn mới cảm thán một câu: “Nếu thật sự là do Khương Chí Quốc gϊếŧ thì cũng coi như phạt đúng tội rồi.”

Chẳng ai ngờ Khương Tư ít khi lộ mặt lại bước vào phòng cùng với Thẩm Độ, và chẳng ai ngờ lời tám nhảm này vừa vặn lọt vào tai cô.

Khương Tư vốn có dáng người cao ráo, chân dài. Tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng lại có nhan sắc kiều diễm, cộng thêm nhiễm chút khí thế của Thẩm Độ, cho nên khi cô giơ chai rượu lên, Trường Từ Khanh đã thật sự bị dọa sợ một trận.

Thẩm Độ không hề động đậy gì, Kỷ Thanh Diên và Lý Khiêm không dám mạo muội xông lên.

Nhưng dù sao cũng là bạn bè của Thẩm Độ, có tức giận hơn nữa thì cũng không thể thật sự làm người ta bị thương.

Chai rượu sượt qua tai Từ Trường Khanh rồi vỡ tan trên đất. Mùi rượu nồng nặc dần dần lan tỏa trong không khí. Những mảnh chai vỡ tựa như ánh nắng chói chang loang lổ trong biệt thự nhà họ Khương vốn đã bán đi, từ từ biến mất khỏi cuộc đời theo dòng chảy thời gian.

Đó là lần đầu tiên Khương Tư cảm nhận rõ ràng có cái gì đó đang bị cuốn trôi đi, có nơi nào đó trong tim nhanh chóng trở nên nặng trĩu.

Cô ngây ngẩn đứng đó không biết bao lâu, Thẩm Độ dắt tay cô đi ra ngoài.

Hình như trời đã tối mịt, họ đi qua công viên xanh um tươi tốt, tán cây um tùm che khuất cả mảnh trời, ngay cả ngôi sao cũng chẳng thấy đâu.

Trong không khí như ẩn chứa sự ẩm ướt, đi được đoạn đường khá xa cô mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.

“Thẩm Độ, bố em nói ông ấy không gϊếŧ người.” Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nhìn vào mắt anh một cách nghiêm túc.

Thẩm Độ trả lời ra sao thì cô đã quên rồi, vì đáp án không quan trọng, quan trọng là khi nghe thấy Từ Trường Thanh nói câu kia, Khương Tư bất chợt thông suốt một chuyện.

Cô không có tư cách yêu Thẩm Độ.

Bất kể vợ chồng Đỗ Nhược có phải là do Khương Chí Quốc gϊếŧ hay không thì ông cũng đã bị định tội. Dù án tử hình đã được sửa thành án chung thân thì ông cũng là tội phạm gϊếŧ người trong mắt người khác. Sao con gái của tội phạm gϊếŧ người lại có tư cách yêu Thẩm Độ được.

Dù sao thì khởi đầu của mối tình này vốn đã không trong sáng, cũng chẳng vẻ vang rồi. Dù tìиɧ ɖu͙© thăng hoa thì họ cũng không thể yêu một cách quang minh chính đại được.



Khi Thẩm Độ đến thì chủ đề này vẫn chưa kết thúc, bàn tay đẩy cửa ra hơi khựng lại, chắc hẳn anh đã nghe thấy.

Từ Trường Thanh bối rối đằng hắng một tiếng, chào một tiếng “anh” rồi khom người rót rượu trên bàn.

Thẩm Độ liếc anh ta một cái, dường như trong ánh mắt đang ẩn chứa sự cảnh cáo.

Khuôn mặt anh đã có nét lạnh lùng sẵn, lúc không vui càng khiến người ta cảm nhận được sự lấn át của kẻ bề trên.

Từ Trường Khanh sợ đến mức giơ ngón cái và ngón trỏ, làm động tác kéo khóa trên miệng.

Nhưng Kỷ Thanh Diên và Lý Khiêm không sợ, người chọc giận Khương Tư lần trước cũng không phải họ cho nên chủ đề lại vòng trở lại.

“Anh, em nghe nói Khương Tư đã chuyển đi rồi sao?” Thái tử Lý Khiêm của Khoa học kỹ thuật Hoàn Cầu có tính cách cởi mở, trước giờ lúc nào cũng cười hi hi ha ha, thích nhất là hóng hớt drama trong lúc rảnh rỗi, chuyện lớn chuyện nhỏ ở thành phố Ninh này không có chuyện nào là anh ta không biết.

Kỷ Thanh Diên âm thầm khen anh ta không sợ chết, cầm bao thuốc lên đưa cho từng người bắt đầu từ chỗ Thẩm Độ. Cậu ta là người nhỏ nhất trong bốn người, từ trước đến giờ việc bưng trà rót nước đưa thuốc đều là việc của cậu ta.

Trong làn khói lượn lờ, hương rượu lan ra khắp nơi, trong lúc chè chén Lý Khiêm đã vắt cạn óc mới moi được đại khái câu chuyện trong miệng một người tích chữ như vàng như Thẩm Độ...

Khương Tư là người nói lời chia tay trước.

Những thứ đắt tiền quý giá cô đều không cần, còn để lại một tờ giấy ghi nợ trị giá năm trăm vạn, nói rằng sẽ trả hết trong vòng hai năm.

Thẩm Độ không giữ cô lại nhưng cũng không định buông tay.

“Cô ta kiếm năm trăm vạn ở đâu ra?” Có lẽ đã học hỏi được chút kinh nghiệm từ trong phim ảnh, một người vẫn luôn chậm tiêu như Từ Trường Khanh lại là người đầu tiên đưa ra câu hỏi quan trọng nhất trong đống vấn đề rắc rối này.

Nói đến chuyện này, Kỷ Thanh Diên và Lý Khiêm cũng sững người.

Trước khi gặp chuyện, tuy nhà họ Khương cũng không phải là một gia đình có tài lực hùng hậu, nhưng vẫn có thể chi ra mấy ngàn vạn.

Tiếc là sau khi thông tin Khương Chí Quốc có thể đối mặt với việc đi tù, giá cổ phiếu công ty mà ông đầu tư kinh doanh đã rớt giá nghiêm trọng chỉ sau một đêm, cuối cùng không có khả năng trả nợ, đành phải đệ đơn xin phá sản.

Mùi rượu vang đỏ Domaine de la Romanée-Conti lan tỏa, chất rượu sóng sánh như đá hồng ngọc. Những ngón tay với khớp xương sắc nét cầm ly rượu lên, dòng rượu khẽ chảy vào trong cổ họng, Thẩm Độ hồi tưởng dư vị, rất giống với hương vị mà Khương Tư chủ động hôn lên môi anh trước ngày chuyển đi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Độ rủ mắt nhìn chằm chằm vào miệng ly rượu.

Tóc đen, mày kiếm, sườn mặt góc cạnh, ngón tay lơ đãng gõ vào cạnh bàn, cổ áo sơ mi hơi mở, không thể cảm nhận được chút hơi ấm từ trong giọng nói của anh: “Một tuần trước, Quý Thần Chương đã về nước.”