Chương 32: Không biết sợ

Thời gian hai năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để khắc sâu một người vào trong tim.

Thẩm Độ cùng từng tự hỏi bản thân, rốt cuộc thì Khương Tư có gì tốt?

Tính cách không tốt, không dịu dàng, không biết lễ độ, cố chấp bướng bỉnh, đôi khi còn không phân biệt tốt xấu.

Nhưng cô lại nóng bỏng như lửa.

Cô xinh đẹp lanh lợi, quyết đoán dứt khoát, ban đêm lẳиɠ ɭơ quyến rũ, ban ngày nghiêm túc trầm tĩnh.

Cô kiên trì, dũng cảm, tích cực và phóng khoáng.

Cô giống như một bông hoa kiều diễm, vừa đa tình vừa lãng mạn.

Cho nên, trước giờ mấy câu hỏi như vậy đều không có đáp án. Dù sao đi nữa trong chuyện tình yêu với cô, anh cam tâm tình nguyện làm một kẻ phản diện.

Cô khiến anh không kìm chế được suy nghĩ độc chiếm sở hữu, cho nên anh không muốn quan tâm đến chuyện được mất, chỉ kiên định với nó, chết không hối hận. Trong bóng tối, anh cố mài con dao, lắng nghe tiếng sắc lạnh của con dao, chờ đợi tia lửa vĩnh cửu xuất hiện.



Lúc ăn sáng, anh lại nhận được thêm mấy tin nhắn nữa, cũng đều là mấy lời nịnh hót. Mấy vị trợ lí, quản lý cấp cao ngồi trong phòng khách chờ đợi ông chủ lên tiếng, ai cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi vững như núi Thái Sơn, vờ như không nhìn thấy một góc của tảng băng đang tan chảy.

Một tiếng sau, trong phòng họp nằm trên tầng ba mươi bảy của một toà nhà nằm trong trung tâm thành phố Munich, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếc bàn màu xám đậm được phủ một lớp ánh sáng ấm áp. Cái cây khổng lồ trong góc dường như vừa mới nhú vài chồi non xanh mơn mởn. Nó lặng lẽ đứng trong một góc tường, như sắp chứng kiến một cuộc chiến giằng co liên tục.

Các doanh nhân đều nói rằng đàm phán là một nghệ thuật, nhưng Ngô Triết cho rằng khi điều này đặt cạnh ông chủ của mình, nó giống như một cái bẫy ngôn ngữ và thế cờ tàn nhẫn hơn.

Anh có đầy đủ bản chất của một nhà lãnh đạo.

Nhờ vào thực lực và uy quyền, vận dụng đặc tính con người để nắm chắc tâm lý của từng người, khiến người khác lộ ra điểm yếu trong vô thức.

Trong lịch sử thời Nguỵ, một ông quan từng nói: Như thời nhà Tần, xảy ra hoả hoạn, dùng củi dập lửa thì có dùng bao nhiêu cũng không thể nào dập được lửa.

Lấy củi dập lửa là dùng sai cách, không những không dập được lửa mà còn làm nó lan rộng hơn. Quả nhiên, sau khi cuộc đàm phán bắt đầu không lâu, dưới sự truy đuổi quyết liệt của Thẩm Thị, đối phương đang dần rơi vào tình huống khó xử.

Thực lực hai bên vốn đã có chênh lệch, Thẩm Thị lại chưa bao giờ đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng.

Ngay vào lúc quan trọng, Thẩm Độ đột nhiên thu lại nụ cười lễ phép, nhìn vào màn hình như đang muốn xuyên qua nó mà nhìn thấy người đang đàm phán với mình ở bên kia vậy.

Chiếc đồng hồ được che đi một nửa bởi ống tay áo của bộ vest đen, Ngô Triết hiểu ý dùng tiếng Đức lưu loát cất lời: “Sếp Thẩm, còn ba tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh.”

Cây bút trong tay người phụ trách của đối phương phát ra tiếng động rất nhỏ. Lúc này, mọi sự phòng thủ hoàn toàn sụp đổ, cuộc đàm phán kết thúc.

Từ Munich bay về thành phố Ninh mất mười một tiếng.

Sau khi mở hội nghị tổng kết xong, Thẩm Độ rót một ly rượu.

Mọi người đều đã nghỉ ngơi, ngoại trừ tiếng động cơ của máy bay, chỉ còn tiếng những viên đá va chạm với nhau đang dần tan ra trong ly rượu Whisky.

Lịch sử cuộc trò chuyện dừng lại trước khi máy bay cất cánh, Khương Tư còn chúc ngủ ngon, anh cố nhịn không quan tâm đến cô, cũng không có ý định nói cho cô biết anh sắp trở về. Anh không muốn nhận được tin tức cô cùng Quý Thần Chương đang cùng nhau tham dự một bữa tiệc thương mại nào đó, lúc đó xem như xong.

Nói cô không biết sợ còn chưa đủ, phải nói là không biết kiêng nể gì cả mới đúng.

Từng câu nói ngọt ngào như bọc trong đường, nói một cách hợp tình hợp lý.

Những đám mây dày đặc bên ngoài ô cửa sổ đã che đi ánh sáng đến từ dải Ngân hà, giống như một vực sâu đen kịt không chút gợn sóng. Khi anh nâng ly lên, bả vai và một bên mặt bị che khuất trong bóng tối, yết hầu cũng lên xuống theo khi anh uống rượu. Ngược lại, phần ở ngoài ánh sáng rõ ràng từng nét, tựa như con thú hung dữ tỉnh lại ở chốn hoang vu, gào thét trong xiềng xích, thiêu đốt mọi thứ.

Thiếu quyết đoán và cái tên Thẩm Độ vốn là hai đường thẳng song song. Cho tới bây giờ, phong cách làm việc của anh luôn mạnh mẽ, dứt khoát. Nếu cần đối phó bất kỳ ai, anh cũng tuyệt đối không để loại cảm xúc này xuất hiện, dù chỉ là thoáng qua.

Không biết uống đến ly thứ bao nhiêu, chỉ biết khối đá hình tròn lớn trong ly đã hoàn toàn tan ra, hoà vào với chất rượu lạnh thấu xương, chỉ còn lưu lại hương vị thơm ngát trên khoé miệng ai đó, làm người ta hận không thể nhào tới cắn một cái, đến khi nào ngửi được mùi máu tanh, tinh tế liếʍ láp một phen, mới thoã mãn mà dừng lại rồi tiến vào mộng đẹp.



Có vẻ như mùa đông của thành phố đến hơi nhanh.

Buổi chiều, máy bay hạng thương gia Gulfstream vững vàng hạ cánh ở sân bay thành phố Ninh, gió lạnh xen lẫn hoa tuyết lác đác bám lên vạt áo.

“Sếp Thẩm, lập tức trở về công ty ạ?” Ngô Triết đi phía sau Thẩm Độ thấp giọng hỏi, những người phía sau theo quy tắc cách nhau nửa mét đi phía sau.

Ngoài bọn họ, trong hành lang VIP còn có vài người, Tiêu Tinh Phi đi cùng hai người trợ lý phía trước anh ta. Chuyến bay của họ hạ cánh sớm hơn vài phút so với đoàn người của Thẩm Độ.

Cách đó không xa, dù Ngô Triết đã hạ giọng, nhưng bước chân và khí thế của các vị giám đốc điều hành lại rất dễ dàng thu hút sự chú ý.

Mộng Mộng tò mò quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Thẩm Độ thì ra hiệu cho Tiêu Tinh Phi.

Tiêu Tinh Phi có chút do dự, dù sao cũng không chỉ có một mình Thẩm Độ, có nên chủ động lại chào hỏi hay không.

Trong lúc còn đang rối rắm, Thẩm Độ đã chủ động lên tiếng.

“Tinh Phi.”

“Anh… sếp Thẩm.” Hai chữ anh rể suýt chút nữa đã ra khỏi miệng, nghĩ đến lúc này không thích hợp, cậu nhanh chóng sửa lời.

“Đi công tác à?” Thẩm Độ vỗ vai cậu, ý bảo đi cùng nhau.

“Dạ vâng.” Tiêu Tinh Phi vừa đi vừa gật đầu, nghĩ đến đêm đó Quý Thần Chương gây hiểu lầm, hơi ngập ngừng nói: “Đêm đó…”

Hành lang rất dài, không gian yên tĩnh, Tiêu Tinh Phi nghiêm túc giải thích, nhưng từ đầu đến cuối Thẩm Độ không đáp lời câu nào.

Quần áo đơn giản một màu đen cũng không che giấu được khí chất của anh, là khí chất của kẻ bề trên, được tích luỹ qua vô số lần lăn lộn, chinh phục khó khăn thành công.

Sóng vai đi cùng anh, thậm chí Tiêu Tinh Phi cảm thấy có chút lạnh, giọng nói không tự chủ mà hạ xuống một chút.

Cho đến khi ngồi vào trong xe, cậu vẫn không khỏi cảm thán.

Cũng không biết Khương Tư có bản lĩnh gì mà có thể khiến một người đàn ông ngay cả vui buồn hờn giận cũng không lộ ra một chút gì trên khuôn mặt tức giận đến như vậy.

Đúng là nhân tài.