Chương 13: Bốn mươi tám quân cờ

"Chẳng lẽ tiểu tử này nghĩ là không thấy được niềm vui của tiền bối Kỳ Tinh, cõi đời này thật đúng là chuyện gì đều có thể xảy ra, ta liền nhìn xem hắn có thể chống đỡ đến bao giờ, còn dám khoe khoang như vậy. Thực lực như thế cũng dám sống bên cạnh Yên Nhiên, xem ra lực uy hϊếp của ta không đủ a . . ."

Đại sư huynh cười nhạt nhìn như hòa ái thân cận, nhưng trong lòng hừ lạnh.

Không chỉ một mình hắn, trong lòng mọi người đều khinh thường, hơn nữa là có người nhỏ giọng bàn luận, mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng Tần Không có thể nghe rất rõ ràng.

Tần Không không nói gì, cũng không có để ý, lắc đầu.

"Aa, ha hả, có chút ý tứ, nói đi, ngươi muốn cùng lão phu đánh cược gì?" Trong mắt Kỳ Tinh Tử hiện ra ý tứ hứng thú ý nồng đậm.

"Tiền bối cũng nhìn thấu trình độ đánh cờ của ta, ta không phủ nhận, nhưng người sống cả đời, mỗi một thời khắc thay đổi đều không có định luật, không biết ta nói lời này, tiền bối đồng ý hay không?" Tần Không cũng không nói thẳng ra tiền đánh cược, ngược lại là nói như vậy một phen.

Điều này khiến Kỳ Tinh Tử hơi sửng sờ, hiển nhiên là không nghĩ tới những điều này, nhưng liền khôi phục trạng thái rất nhanh, gật đầu nở nụ cười vui vẻ: "Lời này không giả!"

"Như vậy ta liền nói ra tiền đánh cuộc cùng quy tắc, tiền bối. . . Nếu như ta có thể ở ván này hạ vượt qua hai mươi quân cờ thì tiền bối có thể hay không sẽ đáp ứng cùng ta đánh cờ hai ván. Chính là nếu như ta có thể ở ván này hạ vượt qua hơn hai mươi quân cờ, như vậy tiền bối sẽ phải sẽ cùng ta đánh cờ hai ván, lại tính thêm ván này. Chính là ba ván!" Tần Không mặt không đổi sắc mặt.

"Nga?" Kỳ Tinh Tử khẽ suy tư, nhưng rất nhanh gật đầu.

"Người trẻ tuổi thường đều có tự tin rất lớn, ngươi lần đầu tiên đánh cờ đã dám cùng lão phu đánh cược, dám nói cùng lão phu hạ hơn hai mươi quân cờ. Có tin hay không, ngay cả là một cao thủ đại sư đánh cờ cũng không dám nói bảo đảm có thể cùng ta đánh cờ mà có thể có tự tin hạ đủ hai mươi quân cờ, ngươi là người đầu tiên. . ."

"Nhưng mà cuộc đánh cờ này, ta đáp ứng!" Kỳ Tinh Tử rất nhanh vừa nói và đáp ứng Tần Không đánh cược.

Mà Tần Không cũng lộ ra nụ cười. Ngay sau đó, Tần Không điểm ra một quân cờ, lại một quân cờ rơi xuống, giờ phút này Tần Không hạ xuống đã là mười một quân cờ.

Nhưng người trong nghề cũng biết, đối mặt với loại cao thủ như Kỳ Tinh Tử rất áp lực, ngay cả là hai mươi quân cờ, cũng rất khó mà hạ xuống.

Rất khó, Kỳ Tinh Tử kỳ nghệ không ai có thể suy nghĩ thấu triệt. Cờ đạo không người nào có thể tranh phong với Kỳ Tinh Tử, bởi vậy Kỳ Tinh Tử cũng chiếm được ở tu chân giới danh tiếng đệ nhất cờ thuật, không ai có thể phủ nhận, tài nghệ của hắn tại cờ đạo là một truyền thuyết.

Về phần Tần Không trong lòng yên lặng hạ từng quân cờ.

Mỗi một con cờ hạ xuống đều bị hắn nhớ ở trong lòng.

"Mười ba quân!"

"Mười bốn quân!"

Dĩ nhiên Tần Không mặc dù nhớ kỹ cờ thuật, nhưng mục tiêu của hắn không chỉ là hạ ha mươi quân cờ mà mục tiêu của hắn là nhận được phần thưởng của Kỳ Tinh Tử.

Chỉ là hạ hai mươi quân cờ làm sao có thể khiến cho hắn thỏa mãn, huống chi kiếp trước hắn cờ thuật chính xác là rất cao minh, kiếp này ngay cả phương pháp đánh cờ có thay đổi cũng hoàn toàn không cách nào xóa bỏ tự tin cùng ngạo khí trong lòng hắn đối với cờ đạo.

Con người ai ai cũng tồn tại ngạo khí.

Tần Không kiếp trước đánh cờ vô số ván, số ván bị đánh bại đếm có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn làm sao có thể bị bại trong hai mươi quân cờ được.

Giờ phút này trong lòng Tần Không thắt lại tới cực điểm, trên mặt mồ hôi chảy xuống nhè nhẹ, hắn phát hiện mình thật giống như đạt đến cực hạn. Mỗi một bước đi của mình đều nằm trong dự liệu của đối phương, hơn nữa bản thân của hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy!

"Chẳng lẽ ta phải phải nhớ hết mọi biện pháp tới tăng thêm số quân cờ trên bàn?"

Tần Không cau mày nghĩ thầm.

Nhưng mà hắn lại cật lực lắc đầu.

Không thể!

"Với tâm tư nông cạn chơi cờ, ta đây cuối cùng cũng không thể nào thắng, hơn nữa ta một khi xuất hiện tâm tư này, đoán chừng chính là tiến vào trong bẫy của đối phương, loại tâm tư này có dùng đến cực hạn ra quân cờ mà không nhìn xa thì đây là mười phần thua!" Tần Không nhất thời minh ngộ tới đây.

"Thật là một cách chơi cờ đáng sợ ngay cả lòng người cũng bị dẫn vào. . ." Tần Không trong lòng tự nói.

Kỳ Tinh Tử đáng sợ, không cùng đối phương đánh cờ, thì không cách nào cảm nhận được, cách đánh cờ của đối phương có thể nói rất ít mấy người có thể đem tâm tư của đối phương gia nhập vào bàn cờ. Chỉ cần người kia mang tâm tư của mình đi vào thì bất luận là đối phương hạ quân cờ ở vị trí nào cũng đều nằm trong dự liệu của hắn.

Nếu như ngươi tự hỏi năng lực chỉ cực hạn tại hạ bao nhiêu quân cờ như vậy chắc chắn thua và không có biện pháp tránh khỏi.

Đánh cờ nhưng thật ra chính là dùng tâm để đánh, tâm có bao nhiêu, quân cờ tựa có bấy nhiêu.

Tâm đi càng xa thì quân cờ hạ càng nhiều. Nếu có trói buộc thì không thể nào đi xa được.

Chưởng môn Phi Nguyên Tông ‘Đa Hoa’, Vân Trường Không ‘đại sư huynh’ đều lấy mục tiêu là hạ khoảng bao nhiêu quân cờ chứ không nghĩ tới chuyện thắng.

Ngay cả không thể nào thắng, chỉ cần có ý nghĩ không thể thắng và lấy nó làm mục tiêu vậy thì cho dù ngươi có đánh trăm trận cũng không thể nào thắng.

Tần Không cũng sáng tỏ rất nhiều, hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào một quân cờ trên bàn cờ, chậm rãi nhắm lại hai mắt, suy tư.

"Nhưng thật ra. . . Cũng không còn khó như vậy!" Lúc Tần Không mở ra hai mắt, trong ánh mắt hiện lên sự tự tin khó thể tả.

Kỳ Tinh Tử hơi cảm thấy hứng thú nhìn Tần Không một cái, cũng không nói chuyện, ngược lại chỉ chỉ bàn cờ, ý là Tần Không đã dừng lại một khoảng thời gian dài.

Tần Không khẽ mỉm cười, lấy ra một quân cờ, ở bàn cờ trong khắp ngõ ngách, điểm một cái.

"Nha. . ." Kỳ Tinh Tử kinh ngạc một chút, nụ cười tăng lên một phần, tức thì điểm ra một ngón tay.

Một quân cờ trắng tức thì xuất hiện ở trên bàn cờ, Tần Không không có bản lãnh lớn như vậy, chỉ hạ một quân cờ xuống, trong thời gian ngắn ngủi đã hạ được mười chín quân cờ.

Quân cờ thứ mười chín còn kém một quân cờ thì đến được quân cờ thứ hai mươi, nếu như hạ được quân cờ thứ hai mươi liền có thể cùng Kỳ Tinh Tử đánh cờ thêm hai ván.

"Tốt a, trận này đánh cược, ngươi thắng!"

Tại thời điểm Tần Không hạ quân cờ thứ mười chín Kỳ Tinh Tử chậm rãi cười, một khắc sau cười nói.

"Đa tạ tiền bối!" Tần Không liền ôm quyền, cũng không nhiều lời.

Đánh cược mặc dù đã kết thúc nhưng đó chỉ là mới bắt đầu mở màn cho hai ván cờ còn lại. Chỉ là mới hạ được hai mươi quân cờ mà thôi!

Tần Không cùng Kỳ Tinh Tử cũng không nói gì thêm, điểm ra từng quân cờ.

.

.

.

Hai mươi viên.

Hai mươi mốt viên

Hai mươi ba viên.

.

Hai mươi lăm viên!!

Tần Không giờ phút này đã hạ được hai mươi lăm quân cờ xuống.

Người trong nghề cũng có thể nhìn ra trên mặt Tần Không cũng không xuất hiện áp lực quá lớn, hiển nhiên là nắm chắc là có thể hạ càng nhiều quân cờ hơn, giới hạn của hắn hiện tại cũng không chỉ dừng lại tại quân cờ thứ hai mươi lăm.

"Quân cờ thứ hai mươi tám!"

"Ba mươi. . ."

"Ba mươi ba!!"

"Làm sao có thể nhiều như vậy, ba mươi ba quân cờ, đã vượt những người đi trước!"

"Không thể nào, hắn là một đứa bé làm sao có thể đạt tới trình độ này được, ba mươi quân cờ, tiểu tử này. . ."

Rất nhiều người đều có cảm giác đem đá đập đầu, dù sao bọn họ trong lòng mới có cảm giác xem thường cười lạnh trong lòng.

Nhưng giờ phút này, trong lòng họ hiện lên cảm giác hâm mộ cùng ghen tỵ với thành tích của Tần Không – ‘hạ được ba mươi ba quân cờ lên bàn cờ’.

Điều đó ngay cả khi nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ tới. Ngay cả là chưởng môn Phi Nguyên Tông cũng chỉ có thể hạ được ba mươi quân cờ thôi.

So sánh với Tần Không mạnh hơn một chút. Cũng chỉ có đại sư huynh "Triều Thiên Hữu" đã hạ được bốn mươi quân cờ.

"Ba mươi lăm viên!" Giờ phút này lại có người nói nhỏ.

Mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được.

Mà giờ khắc này Tần Không chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiền bối, ván này dường như dừng ở đây!"

"Nha. . . Vì sao, ngươi có thể hạ thêm nhiều hơn quân cờ, ba mươi lăm quân cờ còn không là cực hạn của ngươi!" Kỳ Tinh Tử có chút kinh ngạc, không khỏi nghi vấn, có rất ít người có thể làm cho hắn kinh ngạc nhưng Tần Không là người đầu tiên để hắn sinh ra cảm giác hứng thú.

"Dựa theo tính toán của ta, trên bàn cờ đã có ba mươi lăm viên quân cờ cờ, tổng cộng ta có thể hạ bốn mươi tám quân cờ. . ."Tần Không hít sâu một hơi nói.

Lời này nói ra, nhất thời có người cả kinh hai mắt mở lớn, nhưng lời nói đó bọn họ đều cho rằng Tần Không đang nói láo.

Nói giỡn, ngay cả đại sư huynh cũng chỉ là hạ bốn mươi quân cờ mà thôi nhưng hắn lại có thể tuyên bố hạ bốn mươi tám quân cờ!