Chương 25: Vật nhỏ

Posted on 14 Tháng Năm, 2021by Beryl

Edit: Beryl

Lâm Sơ vừa mới vừa học xong một canh giờ rưỡi tử vi thuật số thâm thuý giống như thiên thư, thần trí gần như hôn mê, không phản ứng gì Tiêu Linh Dương đang gây rối vô cớ, mặt vô cảm xoay người đi.

“Ngươi đứng lại!” Tiêu Linh Dương hét to, “Ngươi không nghe thấy gì sao?”

Hắn bước vài bước về phía trước, bắt lấy bả vai Lâm Sơ, có vẻ lại muốn động thủ, nhưng ngại quản giáo lần trước của Lăng Phượng Tiêu, lực tay cũng không lớn lắm.

Lâm Sơ hơi cau mày: “Ta không thân với Lăng Phượng Tiêu.”

“Không thân?” Tiêu Linh Dương cười nhạo, “Ngươi nghĩ ta tin sao? Ngay cả ta nàng còn chưa bao giờ đưa đi học, vậy mà lại đưa ngươi…… Hừ.”

Lâm Sơ: “……”

Hắn nghĩ nghĩ, Lăng Phượng Tiêu đầu tiên là âm thầm quan sát hắn, sau đó lại đích thân đưa hắn đi học, nói không thân quả thật cũng hơi khó tin. Hắn suy nghĩ tìm từ ngữ một chút, dựa bậc thang mà leo xuống nói: “Ngươi không sợ Lăng Phượng Tiêu đến đón ta sao?”

Tiêu Linh Dương sững người một lúc, hậm hực thu tay về.

—— người này rất sợ Lăng Phượng Tiêu, Lâm Sơ biết rõ.

Hắn chậm rì rì nói: “Cáo từ.”

Tiêu Linh Dương hung tợn trừng mắt một cái: “Ngươi chờ đó.”

Lâm Sơ vừa rời đi vừa nghĩ, không có võ công thật phiền phức.

Giống như vừa rồi, bị Tiêu Linh Dương chặn lại, nếu như có tu vi, căn bản sẽ không bị hắn khống chế.

Nhưng Trúc Cơ còn là xa xa không hẹn, võ công lại có thể từ đâu mà tới đây?

Vì vậy, sau khi sửa sang lại thư tịch Tàng Thư Các, hắn đã dành phần lớn thời gian hôm nay ở khu vực công pháp.

Mỗi loại tàng thư, công pháp trong Học Cung đều lấy công chính bình thản làm chủ, không dành cho hạng người cẩu thả, cũng không có công pháp tuyệt thế gì đó, phần lớn đều là công pháp cơ sở, cũng có nghĩa những công pháp này đều vô cùng quy củ chỉn chu, mà công pháp quy củ chỉn chu, như nhau đều phải phối hợp với tu vi võ học mới có thể sử dụng.

Lâm Sơ muốn loại võ thuật khác, thuần túy lấy kỹ năng thắng võ công.

Loại võ công này đời trước sư phụ hắn đã từng nhắc tới, khi nhãn lực và trực giác của một người đạt tới trình độ nhất định, rồi được bổ trợ bằng công pháp kiệt xuất nào đó, cho dù không có chân khí linh lực, chỉ bằng kỹ năng thuần túy cũng có thể đánh bại kẻ địch.

Sư phụ đưa ra một vài ví dụ, sau đó lại bác bỏ chúng, nói rằng những công pháp này không có nội công làm căn cơ, là tà ma ngoại đạo, vạn nhất không thể vì lười biếng mà lầm đường lạc lối.

Nhưng mà nay đã khác xưa, hắn ở trong tình huống không có tu vi, nếu muốn có năng lực tự bảo vệ mình, cũng chỉ có thể cầu “Tà ma ngoại đạo” mà thôi.

Tất nhiên, trong tàng thư Học Cung không thể có loại công pháp bí mật này, ít nhất không phải ở khu vực các đệ tử có thể ra vào.

Lâm Sơ chẳng thu hoạch được gì, rời khỏi Tàng Thư Các.

Tiên đạo to lớn nhường vậy, không biết hắn có thể tìm được loại công pháp này hay không.

Suy nghĩ xong vấn đề, đối mặt với những ngôi sao sáng lạn dưới Tinh La Hồ, hắn bắt đầu tự hỏi rốt cuộc Lăng Phượng Tiêu bị sao vậy.

Kết hợp với những gì xảy ra vào hôm nay, rồi nghĩ lại mỗi lần đối thoại với Lăng Phượng Tiêu mấy ngày qua, hắn nghĩ đến một khả năng.

Đại tiểu thư gặp hắn, là lúc đang đến Quỷ Thành tìm tung tích vị hôn phu của mình.

Sau khi hắn rời khỏi Quỷ Thành, tiến vào Học Cung, Lăng Phượng Tiêu vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm này, thậm chí còn đêm khuya tới chơi, chỉ vì hỏi trong thôn hắn có phát sinh sự tình dị thường nào không, thành Mân Châu trở thành nơi oan hồn lệ quỷ tụ tập, người tu tiên có thể tránh khỏi nơi đó hay không.

Sau đó, còn có sự kiện đặc biệt hơn.

Ban đầu lúc biết được thành Mân Châu hoàn toàn trở thành Quỷ Thành, không còn ai sống sót, tính tình Đại tiểu thư cực kỳ tồi tệ.

Nhưng hôm nay lúc Tiêu Linh Dương châm chọc “Goá chồng trước khi cưới”, cũng không thấy Lăng Phượng Tiêu tức giận.

Lâm Sơ dựa vào đây phỏng đoán, Đại tiểu thư có lẽ đã tìm được tung tích vị hôn phu rồi, cho nên tâm tình tốt lên, không thèm so đo với Tiêu Linh Dương nữa.

Mà như thế nào tìm được tung tích vị hôn phu kia?

—— tất nhiên là nhờ lời khai của hắn về sự tình trong thôn lúc trước, đã trợ giúp Lăng Phượng Tiêu.

Bằng không dùng cái gì giải thích Lăng Phượng Tiêu không coi ai ra gì bỗng nhiên chú ý đến hắn, còn đối xử với hắn hòa khí lên?

Có lẽ, Lăng Phượng Tiêu lúc đó đã từ bỏ việc tìm kiếm người kia, nhưng mà buổi tối ba hôm trước, sau khi vặn hỏi hắn một phen, biết được người tu tiên có thể thoát khỏi trận đàn áp đẫm máu kinh hoàng kia, liền nhen nhóm hy vọng, lại lần nữa tìm kiếm, sau đó quả nhiên được như ý nguyện.

Ngày đó Lăng Bảo Trần Lăng Bảo Kính tới đưa linh dược, ngọc phách, có lẽ đều là quà cảm ơn của Đại tiểu thư.

Lâm Sơ cảm thấy mình phỏng đoán đúng rồi.

Chỉ là, Lăng Phượng Tiêu ngày thường đối đãi người khác quá lãnh đạm, đối đãi hắn lại hơi thiện ý và biết ơn, khiến cho người trong Học Cung bàn tán, còn trêu chọc Tiêu Linh Dương là gà chọi chẳng biết làm việc đàng hoàng, quả thật có chút không ổn, nghĩ vậy hắn đành phải nhẫn nại hơn chút.

Sau khi nghĩ thông suốt, cả người hắn đều thoải mái lên.

Lâm Sơ trở lại Kinh Phong Tế Vũ Uyển đúng vào giờ Tuất, Tiêu Linh Dương đang ngồi trong trung đình bị Lăng Phượng Tiêu chất vấn bài tập, Lăng Bảo Trần một bên hầu hạ trà nước.

Nhìn Tiêu Linh Dương ngông ngênh ngang ngược lúc này đang đứng ngồi không yên, bộ dáng cả người khó chịu, Lâm Sơ cư nhiên thấy hơi vui sướиɠ.

Người này bị chính tỷ tỷ mình vây khốn, đêm nay ước chừng sẽ không có cách đến gây sự với hắn nữa.

Một buổi tối thanh tĩnh đang tới a.

Nhưng nguyện vọng của hắn luôn bị đánh vỡ.

Chưa đến nửa khắc sau, đã có người gõ cửa.

Cư nhiên là Lăng Bảo Trần vốn nên hầu hạ Đại tiểu thư uống trà.

Nàng nhìn xung quanh trúc xá giản đơn, cười trầm ngâm nói: “Lâm Sơ, Đại tiểu thư tống cổ ta đến hỏi ngươi, ở Học Cung có chỗ nào không quen không? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói, chúng ta sẽ cho ngươi thêm thứ tốt.”

Thiện ý này của Đại tiểu thư cũng quá lớn rồi.

Tìm được vị hôn phu thì vui vẻ vậy sao?

Lâm Sơ nói: “Không có chỗ nào không quen cả.”

Lăng Bảo Trần: “Nhà của ngươi thật đơn sơ, thật quạnh quẽ, theo ta thấy nên treo thêm thư pháp và tranh vẽ, ta có một bức tranh Sơn Thủy Bốn Mùa của Ngọc tiên sinh, còn có một bức Huyễn Sơn Vân Hà Đồ của Đào tiên tử, không bằng ngày mai ta mang đến cho ngươi! Còn có một hộc* dạ quang châu Nam Hải nữa —— đốt đèn dẫu sao cũng hại mắt, không bằng dùng hạt châu.” (1 hộc tầm 70 kg)

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Cũng cần lư hương nữa, lúc nhập định huân Long Tiên Hương, vô cùng hữu ích.”

Lâm Sơ trợn mắt há hốc mồm, vội vàng đáp: “Không cần đâu.”

“Sao có thể không cần chứ?” Lăng Bảo Trần nói, “Ngươi cũng đâu phải người ngoài, sao phải khách khí với chúng ta.”

Lâm Sơ: “???”

Tại sao hắn lại không phải người ngoài?

Hắn cảm thấy sự thật có thể hơi khác so với phỏng đoán của mình, liền hỏi Lăng Bảo Trần: “Vì sao?”

Lăng Bảo Trần thế nhưng che miệng cười ha ha.

Lâm Sơ mờ mịt.

“Đại tiểu thư nói quả nhiên không sai!” Lăng Bảo Trần nói.

Lâm Sơ: “Gì cơ?”

Lăng Bảo Trần chớp chớp mắt: “Đại tiểu thư nói thế này nha, Lâm Sơ vật nhỏ này, ngày thường mơ mơ màng màng, nói chuyện hay nhảy một cái, cũng có điểm độc đáo.”

Lâm Sơ: “……”

Được rồi.

Nhưng tại sao hắn lại không phải người ngoài?

Hắn muốn hỏi, mà không biết nên hỏi thế nào, đang suy xét tìm từ.

Nhưng Lăng Bảo Trần cứ ngồi đối diện chống cằm nhìn hắn, khiến hắn không được tự nhiên, cơ hồ chẳng có cách nào nghĩ được.

Lăng Bảo Trần xem từ trên xuống dưới đủ rồi, thở dài một hơi, nói: “Tuy rằng không tìm được vị hôn phu của Đại tiểu thư, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt. Tiểu Lâm Sơ, ngươi bồi Đại tiểu thư chơi vui vẻ đi, sau này nếu có những người khác, cũng đừng có tranh giành tình cảm, sơn trang chúng ta tất nhiên không thể thiếu ngươi.”

Một khắc Lâm Sơ nghe được lời này, cả người hít thở không thông.

Phỏng đoán trước đây của hắn, không đúng!

Đâu chỉ là không đúng, quả thực là hoàn toàn sai lầm.

Lăng Phượng Tiêu, không phải là không ai thèm lấy, mà là tự sa ngã, muốn nuôi…… Cái đó đó?

Sau đó, Tiêu Linh Dương thì cực lực ngăn cản, các nữ hài tử Phượng Hoàng Sơn Trang thì lại hoàn toàn ủng hộ.

—— Cũng không thể nuôi hắn chứ.

Hắn cảm thấy có lẽ mắt Lăng Phượng Tiêu hỏng rồi.

Lăng Bảo Trần cuối cùng mỉm cười hỏi: “Ngươi biết rồi à?”

Lâm Sơ: “Ta không biết.”

“Giả ngu!” Lăng Bảo Trần cười trách mắng một câu, đứng dậy nói: “Ta đi trước, ngày mai lại đem đồ đến cho ngươi.”

Lâm Sơ cảm giác mình đang sống trong mộng.

Sách giáo khoa cũng không đọc nổi, nhập định cũng không nhập nổi, luôn cảm thấy chóp mũi quanh quẩn mùi hương xạ lan âm trầm trên người Lăng Phượng Tiêu, trên cổ đang đỡ thanh trường đao sát khí tứ phương kia.

Hắn quyết định đến mộng cảnh tìm Mộng tiên sinh luyện kiếm.

Luyện kiếm có thể tĩnh tâm.

Ánh sáng yếu ớt liên tiếp lóe lên rồi tắt trên ngọc phù Thượng Lăng Mộng Cảnh.

Lại qua chốc lát, trên ngọc phù hiện lên một hàng chữ, là giọng điệu của Mộng tiên sinh.

“Mắt trận Mộng cảnh linh lực không ổn, vô pháp nhận người, đạo hữu, ngươi tĩnh tọa luyện công trước, rồi vào lại sau.”

Mọi việc đều không thuận, thế giới này ác ý luôn nối gót mà tới.

Vũng nước này thật quá thâm sâu, thế giới tu tiên thực quá phức tạp, hắn muốn trở về, hồi Ninh An Phủ, cùng Lý Áp Mao Lý Kê Mao an tường trồng trọt.

Tác giả có lời muốn nói:

Lăng Phượng Tiêu: Vật nhỏ thật đáng yêu.

Các cô nương: Chúng ta đã hiểu!

Lâm Sơ: Ta là ai, đây là đâu?