Chương 11: Không gian lương thực

Vương Hoằng đi vào phòng viện trưởng, lão viện trưởng đang ngồi ở bên bàn trà thượng phẩm uống trà.

"Học trò Vương Hoằng, bái kiến viện trưởng." Mấy ngày không gặp lão viện trưởng có tinh thần hơn, tóc trắng đều ít đi rất nhiều.

"Ha ha ha! Vương Hoằng tới rồi sao, Ở nơi này không cần khách khí, giống ở nhà mình là được, mau tới đây ngồi, nếm thử trà này của ta thế nào?" Thân mật như vậy, không biết còn cho rằng bọn họ là người một nhà.

Vương Hoằng ngồi xuống bên cạnh, lão viện trưởng đưa cho hắn một ly trà. Vương Hoằng trước kia nghèo quá, ngay cả cơm đều ăn không đủ no, hết thảy cũng chưa từng uống trà mấy lần, đối với trà cũng không hiểu nhiều, chỉ cảm thấy trà này uống đến trong miệng, bắt đầu có một chút đắng, sau đó thì ngọt, hương vị trà ở trong miệng thật lâu không tiêu tan.

Liền khen câu trà ngon, lão viện trưởng thấy hắn thích, liền cùng hắn nói rất nhiều kiến thức về trà đạo. Vương Hoằng cũng khiêm tốn nghe, thỉnh thoảng hỏi xen vào một câu, trong lúc nhất thời trò chuyện với nhau thật vui.

Hàn huyên một hồi lão viện trưởng liền nói tới chính sự, "Ta thấy lúc ngươi vào cửa bộ pháp đi đường nhẹ nhàng có lực, tinh thần tràn đầy, đã ăn tiên đan vào rồi?"

"Đúng là như thế, ta đã ăn tiên đan vào, cũng mượn nó đột phá đến hậu thiên kỳ." Vương Hoằng ăn ngay nói thật.

"Ăn vào liền tốt, lúc đầu cũng là vì việc này mới gọi ngươi tới, bây giờ bên ngoài có chút lời đồn ngươi hẳn là cũng nghe được một chút, gần đây tốt nhất đừng tuỳ tiện ra khỏi học viện, mặc dù bên ngoài ngươi mang danh huynh trưởng của tiên nhân, không ai dám động tới ngươi, nhưng cũng không thiếu người thấy lợi tối mắt âm thầm ra tay với ngươi." Vương Hoằng nghe thấy cũng liên tục gật đầu, ngay trước mặt của nhiều người như vậy, hắn cầm đan dược ăn vào cũng là vì muốn cho người khác thấy hắn không có tiên đan.

"Mặt khác học viện phía tây có một viện tử nhỏ trống không, ngươi dời đi qua đó ở đi, đây là chìa khoá." Nói xong liền cầm một cái chìa khóa đưa cho Vương Hoằng.

Vương Hoằng tiếp nhận chìa khoá, tạ ơn lão viện trưởng. Lúc gần đi lão viện trưởng còn đưa cho Vương Hoằng một cân lá trà.

Vương Hoằng dùng chìa khoá mở cửa chính ra, đập vào mắt là bãi có dại không biết tên, ở giữa còn lẫn một chút hoa dại. Tường viện cao cỡ một người, bên trong có sáu gian phòng ốc, bàn ghế, phòng bếp và các loại vật dụng khác đều đủ.

Tối nay lần đầu tiên Vương Hoằng không có tu luyện, mà là dời ghế ra nằm, nằm trên bãi cỏ trong sân, nhìn trời đầy sao xuất thần. Trong tay thì nắm lấy một trái mơ tiểu đệ thích ăn nhất, chậm rãi ăn.

"Cũng không biết hiện tại tiểu đệ thế nào? Có ai khi dễ hắn không?"

"Người ta nói: Huynh trưởng như cha, ta làm huynh trưởng không chiếu cố tốt tiểu đệ, ngược lại là dựa vào tiểu đệ được không ít chỗ tốt." Vương Hoằng nghĩ ngợi trong lòng, vẻ mặt chậm rãi trở nên nghiêm túc: "Đại trượng phu đứng giữa thiên địa, nhất định làm người phải có nguyên tắc, làm gương cho kẻ khác. Vương Hoằng ta lại há có thể dựa vào danh huynh trưởng của tiên nhân mà lăn lộn."

Vương Hoằng xoay người đứng lên, từ trong không gian lấy ra một thanh thiết thương. Trước tiên thủ thế, sau đó "Tiên Nhân Chỉ Lộ", "Thương Long Xuất Hải" . . . Thương có hư và thực, có thẳng có lạ; trong giả có thật trong thật có giả, có thứ tự cũng có biến ảo; nó sắc bén, lui nhanh, thế hiểm, nó tiết ngắn; bất động như núi, khi động như sấm rền. Vương Hoằng cầm một bộ Kinh Lôi Thương luyện hơn mười lần, thẳng đến khi trăng lên giữa trời, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Vương Hoằng đi tắm, rồi tiến vào không gian ngã đầu liền ngủ,trong không gian ngủ ngon mấy canh giờ, ngoại giới cũng mới đi qua một phút. Tinh thần sung mãn từ không gian đi ra, chỉ là cơ thể mệt nhọc cũng không dịu dii nhiều, động một cái cơ bắp toàn thân đau nhức, lại bắt đầu ngồi xuống luyện công.

Vương Hoằng hiện đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, sau khi tiến vào Hậu Thiên kỳ, kế tiếp còn phải đã thông kỳ kinh bát mạch và sáu đường kinh mạch khác, còn thừa lại sáu cái theo thứ tự là "Trùng mạch", "Đái mạch", "Âm Duy mạch", "Dương Duy mạch", "Âm Khiêu mạch", "Dương Khiêu mạch". Kỳ kinh bát mạch toàn bộ đả thông, mới tính là hoàn thành toàn bộ tu luyện của Hậu Thiên kỳ.

Đả thông hai mạch Nhâm Đốc đã rất không dễ, người bình thường tu luyện tối thiểu cũng phải rất nhiều năm, có số ít người thậm chí phải mười mấy hai mươi năm mới có thể tiến nhập Hậu Thiên kỳ. Mà muốn đả thông sáu đường kinh mạch còn lại là khó càng thêm khó, đại đa số võ giả cả đời liền dừng bước ở Hậu Thiên kỳ. Chỉ có số rất ít võ giả có thể trong lúc sinh thời khai thông toàn bộ kỳ kinh bát mạch mà tiến vào Tiên Thiên. Mà Tiên Thiên võ giả thì phải đả thông tam âm tam dương ở tay chân, hết thảy mười hai kinh mạch.

Vương Hoằng luôn luôn tu luyện đến hừng đông, cũng chỉ vừa đả thông hai mạch Nhâm Đốc hơi vững chắc một chút. Tiến độ này muốn tu luyện đến Tiên Thiên kỳ, đoán chừng phải bao giờ.

Vương Hoằng lên kế hoạch ít nhất phải tu luyện đến Tiên Thiên kỳ, sau đó liền đi núi Thanh Hư tìm kiếm Thanh Hư Tiên Thành. Dọc theo con đường này thế nhưng tràn ngập hung hiểm, Vương Hoằng cũng không muốn nửa đường mình liền bị hung thú ăn hết.

"Xem ra cần phải nghĩ một chút biện pháp, hững dược liệu trong không gian nkia hẳn là có trợ giúp, chỉ là không biết nên sử dụng như thế nào."

Buổi sáng thao luyện chiến trận vừa kết thúc, Vương Hoằng cơm cũng chưa ăn, liền đi Tàng Thư Các mượn một đống lớn y học thư tịch ôm về, trên đường đi nói thầm "Thật sự là sách đến lúc dùng mới thấy ít, về sau vẫn là phải đọc thêm nhiều sách mới tốt."

Trở lại tiểu viện, Vương Hoằng lấy một ít gạo được trồng trong không gian, đã muốn ăn chúng từ lâu nhưng chưa bao giờ có cơ hội nấu chúng. Những hạt cơm này to bằng ngón tay, có màu vàng óng và tỏa ra mùi thơm gạo rất hấp dẫn.

Vương Hoằng nắm một nắm, xoa tay cho sạch vỏ trấu, thổi bay trấu, chỉ để lại những hạt gạo trắng cỡ ngón tay.

Vương Hoằng vo hơn một cân gạo trước khi cho nó vào nồi. Đun sôi ở nhiệt độ cao trước, sau đó chuyển sang nhiệt độ thấp và đun sôi từ từ. Chỉ nghe thấy bên trong tản mát ra từng đợt mùi cơm sắp chín, Vương Hoằng cảm thấy bàn tay ở trong cổ họng sắp vươn ra.

Nấu cơm bằng nồi sắt, sau khi nước sôi để lửa quá to dễ bị cháy, không được mở nắp nồi giữa chừng, nếu mở nắp giữa chừng dễ bị khét, cơm sống. Chỉ có thể ninh từ từ với lửa nhỏ để cơm chín thơm dẻo, dưới đáy sẽ có một lớp cháy rất thơm. Vương Hoằng là một người rất sành nấu nướng, chỉ là lúc trước nghèo quá không có nhiều đất dụng võ.

Ngồi đợi nửa canh giờ thì cơm mới chín. Cơm nấu trong suốt như pha lê, mềm dẻo, Vương Hoằng cũng không cần đồ ăn, ăn như hổ đói ròng rã sáu bát lớn vẫn chưa thấy no, lại dùng cái xẻng vét lớp cháy ở bên dưới, cầm trên tay ví như ăn món tráng miệng sau bữa ăn.

Cơm nước xong xuôi Vương Hoằng cảm giác phần bụng hơi có chút phát nhiệt, không mạnh và rõ ràng như lần trước uống đan dược. Vương Hoằng ngồi xếp bằng hai canh giờ. Nhiệt lực trong bụng biến mất, hai mạch Nhâm Đốc mới đả thông đã vững chắc hơn rất nhiều, cứ theo đà này chỉ cần thêm năm sáu lần nữa liền có thể hoàn toàn ổn định.

Vương Hoằng cuồng hỉ trong lòng, sau khi ăn một bữa cơm luyện hóa sẽ tăng trưởng công lực tương đương với bốn năm ngày tu luyện bình thường.

"Ha! Ha ha ha! Chỉ cần ta một ngày ăn hai bữa, liền có thể đạt tới gần mười lần tốc độ tu vi của người khác, tương lai có thể một bước thành thiên tài."

Vương Hoằng lại dùng lúa mạch trong không gian làm mấy cái bánh nướng ăn, cảm giác hiệu quả tương tự như gạo trong không gian.