Chương 11

- Két.

Không đợi nó đυ.ng vào, vết nứt trên thân cây lại lần nữa mở rộng.

- Không chịu nổi nữa.

Viên Minh nhíu mày, mắt thấy con gấu sắp tiếp tục xông tới, hắn liền chuyển thân, chạy chậm hai bước trên cành cây mọc ngang rồi ra sức dùng hai chân dậm mạnh, nhắm một gốc cây cổ thụ cách đó chừng bảy, tám trượng mà nhảy tới.

Khoảng cách này nếu Viên Minh ở trên mặt đất cơ bản không thể nhảy tới, nhưng ở trên này nhờ lực đàn hồi của cành cây hỗ trợ, thân thể hắn giống như lăng không bay lên, nhảy về phía đối diện.

Trong tiếng gãy đổ của cây đa già, cơ thể Viên Minh sau khi lên điểm cao nhất, bắt đầu hạ xuống, nhưng khoảng cách giữa hắn và cái cây kia vẫn còn thiếu một chút.

Chỉ thấy Viên Minh duỗi cánh tay ra, tạo thế như khỉ hái đào, chụp tới trước.

Ngay khoảnh khắc sắp rớt xuống, bàn tay của hắn bắt được cánh ngang mọc dài của cây cổ thủ đối diện, thân mình lắc lưa một hồi giữa không trung, rồi một lần nữa nhảy vọt lên được rồi rơi xuống phía thân cây.

Nhìn thấy sắp đáp xuống thân cây, Viên Minh lại không để mình rơi thẳng xuống mà tiếp tục vươn một cánh tay khác ra, lần nữa bám vào cành cây, rồi lại lắc lư, nhảy thẳng ra thêm một khoảng xa chừng bảy, tám trượng.

Đến tận bây giờ, Viên Minh mới cảm thấy mình thực sự khống chế được bộ thân thể này.

Hắn cứ đu từng đợt, từng đợt như thế liên tục cho tới khi cảm thấy cánh tay mỏi như, không còn sức lực mới dùng trên một cái cây.

Khi nhìn lại, bóng dáng gấu đen đã sớm biến mất.

Viên Minh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân thể cảm giác có chút thoát lực, dựa vào thân cây ngồi xuống.

Cả người hắn sớm đã ướt đẫm mồ hồi, cảm giác này hết sức kỳ lạ, giống như lớp da vượn trên người hắn thực sự sinh ra từ huyết nhục của hắn, ngay cả mồ hôi cũng có thể từ da lông bên trong thẩm thấu ra.

Theo tâm trạng dần bình tĩnh, Viên Minh nhắm hai mắt lại, đưa ngón tay ra khoảng không trước người yên lặng phác thảo, bắt đầu từ trí nhớ trong đầu khôi phục lại con đường mà hắn chạy trốn tới đây.

Dù lúc trước liên tục trong trạng thái vội vã cuống cuồng, hắn lại không hề quên lưu lại dấu vết ở những điểm chuyển hướng, nhờ thế hiện tại một lộ tuyến chạy trốn của hắn nhanh chóng được vẽ ra trong đầu.

Viên Minh từ từ mở mắt ra, bỗng trong bụng có tiếng ‘ọc ọc’ truyền ra.

Hắn từ lúc tới Bích La Động tới nay vẫn chưa ăn gì, mới rồi lại phải trải qua một hồi rượt đuổi kịch liệt, cảm giác đói khát mãnh liệt trong người cuối cùng không áp chế được nữa.