Chương 18

Chỉ chốc lát sau đó, hắn đã kéo năm, sáu mươi con cá từ trên người xuống, ăn không sót con nào, lúc này cảm giác đói khát trong bụng mới giảm đi một chút.

Viên Minh lại nhìn trên vết thương ở ngực, vai có vết máu đông lại, chợt ý thức được một chuyện.

Lúc trước là hai con sói xanh đuổi theo hắn, vừa rồi có cả đàn cả Thực Nhân Ngư kéo tới, thậm chí còn cả bóng đen trong nước mà hắn không biết kia, tất cả bị mùi máu từ vết thương trên người mình thu hút tới.

Hắn vội vàng đứng dậy, đào một ít bùn từ bãi bùn bên sông lên, đem xoa lên chính vết thương trên người, xóa đi mùi máu, xong xuôi mới xoay người rời đi.

Trong hoàn cảnh ác liệt thế này, trước khi tìm được một chỗ trú an toàn, việc dừng lại ở một chỗ quá lâu tuyệt đối không phải quyết định sáng suốt.

Theo ánh trời chiều ngả về tây, cả cánh rừng tạo ra một mảng bóng râm khổng lồ, đêm tối hiển nhiên vì đó mà tới sớm hơn nơi khác.

Viên Minh cẩn thận tìm kiếm một lúc lâu trong rừng, cuối cùng tại một chỗ cách con sông chưa tới năm dặm, phát hiện một huyệt động có nửa phần chôn dưới đất.

Huyệt động này kỳ thực vốn là một cái hố đất, bên trên có hai khối đá lớn lăn từ trên núi xuống, đυ.ng xong, dựa vào nhau, trông như là phần nóc của cái hố vậy.

Viên Minh cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện không gian bên trong chỉ có phạm vi chừng hai trượng, không thể nói là rộng rãi với cơ thể hiện tại của hắn những cũng miễn cưỡng đủ để dung thân.

Nóc nhà là từ hai khối đá kia có hai bên trái, phái kín đáo nhưng trước sau đều có khe hở.

Khe hở phía trước tất nhiên không cần nói, khe hở phía sau cũng rộng tới hai thước, đủ cho một dã thú hình thể trung bình chui vào.

Viên Minh lại tìm kiếm một lúc lâu trong rừng, mới tìm một số tảng nham kích cỡ phù hợp. Hắn ôm một tảng trong số này về dùng để bịt kín khe hở sau huyệt động.

Tiếp đó hắn lại tìm thêm một hồi lâu nữa nhưng thủy chung không tìm được tảng nào thích hợp để che cửa trước động.

Cuối cùng, hắn đành bê một gốc cây cổ thụ bị sét đánh gãy tới, dùng nó làm cửa tạm thời cho huyệt động.

Để phòng vạn nhất, Viên Minh lấy một cái dây leo buộc chặt một đầu dây vào gốc cây kia, một đầu khác buộc vào cổ tay mình, một khi gốc cây kia bị lay động nhất định sẽ động cả hắn để hắn kịp phát hiện.

Sau khi làm xong hết thảy, Viên Minh mới chậm rãi nằm trên mặt đất, dù cảm giác buồn ngủ không ngừng kéo đến nhưng hắn vẫn cố nén không để mình ngủ ngay.