Chương 23

Nhìn tới đây, Viên Minh không khỏi cứng ngắc người, đứng bất động trên cây cổ thụ, lòng dâng lên cảm giác bi thương.

Cũng chính khoảnh khắc dừng lại này đã cứu hắn một mạng.

Cỏ cây trong bụi rậm phía dưới bỗng rung động, tiếp đó từng con, từng con linh cẩu toàn thân màu nâu đất, lông lá tùm lum từ bốn phương tám hướng vọt ra với tốc độ kinh người, nhất tề lao thẳng về phía thi thể sói xám.

Rất nhanh, một con linh câu phát hiện thi thể dã nhân, miệng cắn một cái rồi kéo thi thể dã nhân từ trong bộ da sói ra, kết quả thu hút thêm hai con linh cẩu khác tới tranh giành.

Ba con linh cẩu cắn xé thi thể dã nhân, chỉ một loáng thôi đã ăn gần như sạch sẽ, chỉ để lại một đống xương trắng.

Viên Minh nhìn thấy cảm tượng thảm thiết phía dưới, không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân chưa đi qua, bằng không ở đó bị mười mấy con linh cẩu vây công, tuyệt đối chỉ có con đường chết.

Chỉ tiếc với tình cảnh này, cơ hội thu lấy máu sói xám cũng không còn.

Viên Minh tiếp tục nằm rạp trên tàng cây, theo dõi toàn bộ bữa thịnh yến của đàn linh cẩu, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.

Qua thời gian chừng một chén trà, những con linh cẩu kia cũng chia nhau ăn hết sạch hai thi thể, ngay cả nội tạng cũng không bỏ, chỉ để lại những khúc xương trắng, tới đây chúng mới kéo nhau rời đi.

Viên Minh bản tính kiên nhẫn, đợi rất lâu trên tàng cây, mãi không thấy có dã thú nào khác xuất hiện, hắn đu từ trên cây xuống.

Tiếp đất xong, mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, mũi ngửi máu tanh trong không khí, hắn bất ngờ không cảm thấy buồn nôn, trái lại còn cảm thấy mùi máu tươi có chút ngọt ngào mê người.

Hắn tìm một số khúc xương chưa bị gặm sạch sẽ từ bộ xương sói xám kia, ôm chúng vào ngực rồi leo lên cây, đợi tới lúc thấy an toàn rồi mới lôi ra bắt đầu gặm ăn.

Lúc này đây, tâm tư Viên Minh đã vô cùng bình tĩnh, hắn không nghĩ những thứ vô dụng, chỉ tập trung suy nghĩ xem tiếp đây nên làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi sống sót trở về báo cáo kết quả công tác.

Ngày mai đã là ngày cuối rồi, thời gian của hắn không còn lại nhiều.

Ăn xong chỗ huyết nhục sói xám kia, Viên Minh ném chỗ xương xuống đất rồi đứng dậy, khi vừa đứng lên lập tức cảm giác có một luồng nhiệt từ bụng lan ra, cả người theo đó dần ấm lên.

- Thịt này không ngờ bổ dưỡng như vậy, khôi phục được không ít sức lực, tốt hơn hẳn cái đám Thực Nhân Ngư kia.’ Viên Minh thầm vui vẻ, lại nhảy từ trên cây xuống, vững vàng tiếp đất.