Chương 42

Ngoài cái này ra, hắn không nghĩ được đáp án nào khả dĩ hơn.

Nhưng đúng lúc này, mũi Viên Minh hít một hơi, ngửi thấy một mùi thơm ngát, theo mùi thơm nhìn tới liền thấy ở góc bàn có đặt một hộp sứ vuông rộng khoảng một thước, mặt ngoài hộp có khắc hoa văn chim thú màu xanh.

Hắn vươn tay mở nắp hộp, tức, mùi thơm nức xộc lên mũi.

Trong hộp bất ngờ có sắp đầy những bánh ngọt được làm tinh xảo với hình dáng khác nhau, có vuông có tròn, còn có cái tạo hình đóa hoa, màu sắc cũng khác nhau, hơn nữa còn đang bốc hơi nóng.

Viên Minh mấy ngày qua đều là ăn thịt sống, hơn nữa vì tiết kiệm đồ ăn nên mỗi ngày đều ăn rất ít. Giờ thấy cảnh này bất giác nuốt nước miếng, không nói hai lời, lập tức thò tay nhón một cái bánh ngọt trông như làm từ bạch ngọc trong suốt lên, nhét vào miệng, nhồm nhoàm nhai nuốt

Vị táo thanh ngọt ngon miệng kết hợp hương thơm của hoa quế nhất thời tràn ngập khoang miệng.

- Ngon quá.

Hắn không đợi nuốt hết chỗ bánh trong miệng đã vội vã không ngừng cầm một cái bánh ngọt hình hoa sen nhét vào miệng, thực sự là mềm mại ngọt ngào.

Viên Minh dứt khoát đứng lên, dùng cả hai tay như gió cuốn mây tán, quét sạch điểm tâm trong hộp, tiếp đó cầm ấm trầm ở cạnh bên kia bàn lên đưa lên miệng tu ừng ực tới khi nước trà trong ấm cạn sạch mới thôi.

- Ợ.

Viên Minh ợ một tiếng, đặt mông ngồi xuống long ỷ, đưa tay áo lên lau miệng, xoa xoa cái bụng hơi phồng lê, thỏa mãn không nói thành lời.

Cảm giác ăn no thật tốt, hắn đã rất lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy.

Sau khi ăn uống no nê, Viên Minh mới bắt đầu suy nghĩ lại mọi thứ trước mắt.

Mình có phải là bị lư hương kia đưa tới nơi này không? Nếu thực sự là vậy, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.

Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm lư hương kia, phát hiện trên bàn trước người đúng là có bày một lư hương. Nhưng nó có màu đồng, kiểu dáng cũng khác xa với cái lư hương hiện ra từ ấn ký trên tay hắn.

- Ấn ký trên tay!

Viên Minh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, vội vàng kéo tay áo bên phải lên, kết quả khiến hắn phải trợn mắt.

Chỗ gần khuỷu tay phải hắn bất ngờ xuất hiện một ấn ký màu xanh. Ấn ký này giống như ấn ký trên người hắn lúc trước, bên trong còn mơ hồ thấy có một luồng nhiệt lưu chuyển động.

Viên Minh thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Hiện tại cơ bản có thể khẳng định, hắn chính là bị lư hương kia đưa tới đây, vậy có thể trở về không?