Chương 21: Tiền là thứ tốt, tôi muốn nhiều nhất có thể

"Từ bỏ, từ bỏ. Chị là chị gái tốt của ta!"

"Phi! Muốn gọi chị gái tốt? Mấy người không xứng!"

Lâm Ái Hoa dưới chân dùng sức, anh Đào tru lên như heo bị gϊếŧ thịt.

"Bà cô trẻ, chuyện gì cũng từ từ, trước thả ta đứng lên."

"Phiếu thực phẩm mà chúng ta đã hứa ở đây. Tôi đưa cho cô thả chúng tôi đứng lên."

Lâm Ái Hoa vẫn không hề lay chuyển.

Ai nói người tốt lắm? Rõ ràng nói, kêu anh trai tốt liền dẫn ngươi đi ăn thịt, làm sao lại biến thành cướp đường trên đường? Mười cân tem phiếu lương thực không phải là giá trị không phải ít, anh Đào không muốn lấy ra.

Thấy hắn không lấy phiếu ra, Lâm Ái Hoa mũi chân điểm nhẹ, anh Đào đột nhiên cảm thấy sống lưng đau nhức, đành phải cầu xin tha thứ và hét lên:

"Đây, ta cho! Để ta đứng dậy đi tôi sẽ cho. Bà cô trẻ nhẹ tay một chút, xương cốt sắp gãy rồi.”

Hai người đứng gần đó nhìn thấy Anh Đào kêu thảm thiết, sợ cô gái động chân nên nằm bất động trên mặt đất giả vờ chết. Mãi đến khi Lâm Ái Hoa buông chân ra để anh Đào đứng dậy, bọn họ mới dám đứng dậy.

Anh Đào nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển, vừa lấy tem phiếu lương thực ra vừa nói với người anh em đi cùng:

“Các anh em cũng lấy vé ra nhé!”

Chúng tôi lại không bắt người ta gọi anh trai tốt…!

Hai người anh em cọ tới cọ lui muốn lấy ra, anh Đào trực tiếp tự mình móc lấy, từ trước đó đã bị uy hϊếp bằng vũ, hai người cũng không làm sao dám phản kháng, tất cả đều bị hắn đoạt đi.

Anh Đào nhỏ toẹt nước miếng muốn kiểm lại một lần, bị Lâm Ái Hoa kinh tởm giật lấy nó, không thèm đếm xỉa nói:

“Còn lại một cân sáu lạng, đưa tiền cho tôi, hai đồng."

"Ai, ta còn không đếm…!”

Anh Đào đưa tay ra, nhưng bị Lâm Ái Hoa lạnh lùng trừng mắt, hắn nhanh chóng rụt tay trở về.

"Cô cướp bóc a…!” Hắn chỉ dám nhỏ giọng nói thầm.

Cướp bóc là một tội nghiêm trọng, nếu bị bắt là phải ăn súng, Lâm Ái Hoa mới không thừa nhận.

"Cái gì cướp bóc? Đây là tiền thuốc men anh trả cho tôi, anh không muốn chả? Nếu không tôi nằm xuống, đến lúc đó mấy người phải đưa tôi đến bệnh viện.”

Bệnh viện? Muốn đi cũng là chúng ta đi a! Mẹ nó, đây là cái gì thần tiên bà cô trẻ, lão tổ tông? Ngay cả giá họa người ta như vậy đúng lý hợp tình.

Quần chúng vây xem có mấy người không sợ việc phiền toái, đều đi theo ồn ào nói:

"Chạy nhanh trả tiền thuốc men cho người ta đi! Mấy người đàn ông trưởng thành bắt nạt cô gái nhỏ người ta, cũng không biết xấu hổ!”

Anh Đào không còn cách nào đành lấy ra hai đồng tiền, nhét vào tay Lâm Ái Hoa, liền cùng hai anh em mình bỏ chạy.

Lâm Ái Hoa hét lên từ xa: "Lần sau đừng để tôi gặp lại, gặp một lần tôi tính tiền một lần."

Anh Đào và đồng bạn sau khi nghe thấy, vắt chân lên cổ mà chạy.

Lâm Ái Hoa mỉm cười chắp tay với những người xung quanh, cười nói:

"Cảm ơn mọi người đã giúp trừng phạt kẻ xấu, tôi sẽ đãi các bạn vài quả Ma Cầu."

Mọi người bất quá xem cái náo nhiệt ồn ào, cũng không ai không biết xấu hổ mà đi ăn đồ của, nên đều cười nói:

"Không, không, chúng ta còn có việc phải làm."

“Cô bé, về nhà nhanh đi, cẩn thận bọn họ quay lại trả thù.”

Trả thù? Đó không phải là cho tôi tiền sao? Lão tổ thật rất mong chờ điều đó.

Sau khi đám đông giải tán, Lâm Ái Hoa với tâm trạng vui vẻ bước đến quán điểm tâm, tự tin lấy tiền và phiếu thực phẩm của mình ra.

“Cái này, cái này, cái này, mỗi thứ cho tôi một cái.”

Người bán hàng vừa mới nhìn thấy hành động trượng nghĩa của cô gái từ xa, trong lòng cảm thấy rất hả hê. Thu tiền, giúp cô chọn cái lớn nhất bọc giấy dầu rồi đưa cho cô gái nhỏ, người bán hàng mỉm cười nói:

"Cầm đi, ngon lắm. Lần sau quay lại nhé."

Lâm Ái Hoa bắt chước khách hàng khác nói lời cảm ơn, rồi vội vàng cắn một miếng bánh gạo. Lớp ngoài giòn còn lớp trong mềm xốp, thơm ngon!

Chà, lớp mè được bọc bên ngoài vỏ bánh giòn, nhân đậu đỏ bên trong, cũng thật hương!

Lâm Ái Hoa ăn đến miệng đầy dầu, ăn xong lau miệng, mua một ly soda cam khác uống cạn, sau đó ợ lên một cách hài lòng.

Thoải mái!

Chính mình ăn đến sảng, cũng không nên quên mọi người. Gia đình Lâm rất tốt với cô ấy nên cô phải mua đồ cho họ.

Lâm Ái Hoa quay lại cửa hàng bách hóa và đi thẳng đến quầy đồ ăn ngay khi bước vào.

Mắt thèm mỹ thực bấy lâu, nay đã tới tay!

Bánh quy trong hộp sắt, một hộp. Kẹo trái cây, hai cân chắc không đủ chia. Cười lên cũng không tệ! Trước cân một cân nếm thử. Sữa mạch nha đóng hộp, nghe nói trẻ con uống là bổ dưỡng nhất, cô mang về cho Tỏa nhi để chị dâu không cảm thấy nhà họ Lâm đối xử tệ bạc với hai mẹ con chị ta.

Các loại bánh đậu xanh, bánh ga-tô, bánh mè đều có. Cô đã đến đây rồi, sao có thể bỏ được món ngon như vậy nhỉ?

Dưới con mắt ghen tị của mọi người, Lâm Ái Hoa trả sáu đồng hai mao tiền, cộng thêm bốn cân tem phiếu thực phẩm, vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng bách hóa trên tay một đống đồ ăn ngon.

Tiền thực sự là một thứ tốt và cô ấy muốn có nó nhiều nhất có thể.