Chương 25: Thích em đó, Thẩm Lương

Tục ngữ nói rất đúng, Thiên Đạo khó trái.

Mà trong quyển sách "Tình chóng phai, yêu chóng tàn" này thì cốt truyện chính là Thiên Đạo của thế giới này. Thẩm Lương đã thử vô số cách, nhưng không thể chia rẽ đôi nhân vật chính Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên, trong lòng hắn đã bắt đầu có tư tưởng bỏ cuộc.

Không phải là còn có một câu nữa sao, không có việc gì khó, chỉ sợ không chịu bỏ cuộc.

Thẩm Lương đứng ở lan can tầng hai, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Thẩm Viêm đang đi loanh quanh bên dưới, cả người có vẻ bồn chồn lo lắng bất an. Đồng hồ treo trên tường cũng chỉ đúng 6 rưỡi.

Thẩm Lương không cần đoán cũng biết, cậu chắc chắn là đang do dự có nên gặp mặt Tô Thanh Nghiên không. Nếu hai người thật sự gặp mặt, vậy thì chúc mừng, chắc chắn sẽ quay lại với nhau, nếu không gặp mặt, thì còn có thể có cơ hội.

Nhưng dựa theo quy luật của vai chính, Thẩm Viêm cuối cùng nhất định sẽ chạy đến quán cà phê.

Thẩm Lương nhìn tay mình, sau đó chậm rãi nắm thành nắm đấm, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn quyết định thử lần cuối.

Nếu lần này hắn không thành công, thì có nghĩa là ông trời cũng không muốn Thiệu Khâm Hàn và Thẩm Viêm ở bên nhau, hắn cũng nên chấp nhận số phận.

Thẩm Lương nghĩ đến đấy thì đi xuống dưới tầng, định đến quán cà phê để nẫng tay trên. Còn Thẩm Viêm đang ngẩn ngơ, cũng không phát hiện Thẩm Lương lén chuồn ra cửa.

Bầu trời tối sầm, dưới ánh đèn đường, bóng của những chiếc lá cây xanh trong vườn chiếu xuống mặt đất, tiếng động cơ ô tô nổ máy vang lên rõ ràng. Thiệu Khâm Hàn đứng ở cửa sổ tầng hai, thấy Thẩm Lương lái xe rời đi, không biết anh suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu, chậm rãi hạ rèm xuống.

Anh cầm chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, mở cửa đi xuống tầng.

Thẩm Viêm đi tới đi lui trong phòng khách, vừa quay người lại thì bất ngờ đυ.ng phải Thiệu Khâm Hàn đang xuống tầng, sắc mặt cậu bỗng trắng bệnh, rõ ràng là đang nhớ lại chuyện ngày hôm qua

Thiệu Khâm Hàn không có tâm trạng để ý đến cậu ta, lập tức đi ra cửa, bởi vì vết thương ở chân còn chưa lành nên khi đi bộ khó tránh khỏi chập chững. Nhưng người đàn ông lại thờ ơ, rời đi như thường.

Thẩm Viêm nhìn bóng lưng đi xa của anh, đáy lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó bắt đầu chệch ra khỏi con đường định mệnh, không thể kiểm soát.

Cách quán cà phê không xa, Thẩm Lương lái xe đến, hắn cách cửa kính nhìn vào bên trong một lúc lâu mới phát hiện Tô Thanh Nghiên đang ngồi trong góc.

Thằng cặn bã.

Đầu ngón tay của Thẩm Lương nhẹ gõ trên bánh lái, hắn xem giờ, thì thấy đã đến 7 giờ, cuối cùng cũng mở cửa xuống xe.

Quán cà phê này rất vắng vẻ, phục vụ cũng không tốt, chỉ có một người phục vụ đang ngủ gà ngủ gật ở quầy gọi đồ. Khi Thẩm Lương đi vào, thì đi thẳng đến chỗ Tô Thanh Nghiên, rồi sau đó cúi người ngồi xuống đối diện anh ta: “Anh Tô, không ngại tôi ngồi một lát chứ?”

Tô Thanh Nghiên nghe tiếng còn tưởng là Thẩm Viêm đến, ngẩng đầu theo bản năng, nhưng mà anh ta còn chưa kịp vui, thì đã phát hiện người đến là Thẩm Lương, ý cười bên khóe miệng của anh ta cứng lại trong chớp mắt.

Tô Thanh Nghiên chậm nửa nhịp mở miệng: “Cậu là…Em trai của A Viêm?”

Thẩm Lương gật đầu: “Anh gọi tôi Thẩm Lương là được.”

Tô Thanh Nghiên nghe vậy thì nhìn đằng sau hắn: “A Viêm đâu, em ấy không đến sao?”

Thẩm Lương lại nói: “Anh ấy sẽ không đến, anh về nhà sớm đi.”

Nói xong, hắn nhìn dự báo thời tiết trên di động, bổ sung, “Sắp mưa to rồi.”

Vẻ mặt Tô Thanh Nghiên cứng đờ trong giây lát: “Có phải em ấy còn đang giận mẹ tôi không? Hôm đó tôi đã giải thích rồi. Bà ấy không cố ý nói những lời đó, em ấy đừng để trong lòng."

Đấy, đây cũng là một kẻ ảo diệu khác.

Thẩm Lương chỉ muốn thuyết phục anh ta rời đi càng sớm càng tốt, tránh cho lát nữa Thẩm Viêm chạy đến thì không hay: “Anh đã đính hôn rồi, sao còn quấy rầy anh ấy. Ai đi đường nấy đi.”

Tô Thanh Nghiên nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi không thích người phụ nữ đó. Tôi kết hôn chỉ là kế sách tạm thời, chờ sau này tôi sẽ chậm rãi thuyết phục người nhà rồi ly hôn.”

Thẩm Lương: “…”

Làm vợ anh đúng là xui xẻo.

Thẩm Lương lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Thanh Nghiên, cuối cùng quyết định từ bỏ cuộc tranh luận. Bởi vì hắn phát hiện mạch não của hắn và Tô Thanh Nghiên không cùng kênh, tranh cãi nữa chỉ tổ khiến hắn tức chết.

Thẩm Lương nhìn quanh, phát hiện trong góc phía sau quán cà phê có một phòng vệ sinh. Hắn suy tư một lát, ra vẻ thần bí nói với Tô Thanh Nghiêm: “Không phải là anh muốn biết Thẩm Viêm đang ở đâu sao, lại đây, tôi nói cho anh.”

Nói xong, hắn đứng dậy trước, đi vào trong toilet. Tô Thanh Nghiên không rõ nguyên do, thấy thế thì đành phải đứng dậy đuổi theo, nhưng vừa mới đi vào chỗ rẽ thì anh ta lại phát hiện bóng dáng Thẩm Lương đã biến mất.

Tô Thanh Nghiên nhìn quanh, tìm hắn khắp nơi: “Thẩm Lương?!”

Thẩm Lương trốn trong kho tạp hóa, rất may là toilet chỗ này không có camera theo dõi. Hắn tiện tay cầm một cây lau nhà, quyết định sử dụng công kích vật lý. Quả nhiên, cách đối phó cặn bã tốt nhất vẫn là tẩn một trận, hôm nay hắn coi như là vì dân trừ hại.

Đến lúc đó dù Thẩm Viêm chạy đến, không thấy bóng người Tô Thanh Nghiên, thì đương nhiên sẽ hết hy vọng.

Thẩm Lương lặng lẽ mở cửa ra một khe hở, thấy Tô Thanh Nghiên còn đang tìm mình khắp nơi. Hắn lặng lẽ cầm cây lau nhà tiến lại gần đằng sau anh ta, định đánh anh ta một gậy ngất xỉu như lần trước.

Nhưng Thẩm Lương còn chưa kịp ra tay, thì Tô Thanh Nghiên bỗng xoay người lại. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngẩn người.

“…”

Không khí rơi vào im lặng xấu hổ, một tiếng "cạch”, cây lau nhà trong tay Thẩm Lương rơi xuống đất.

“…Chà, sàn nhà hơi bẩn một chút.”

Thẩm Lương rất tin một câu, chỉ cần bạn không ngại thì người ngại sẽ là người khác. Hắn nói xong câu đó, cúi đầu dùng giày cọ cọ sàn, rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị Tô Thanh Nghiên giơ tay cản.

“Là cậu…”

Vẻ mặt Tô Thanh Nghiên bỗng cực kỳ khó coi, anh ta nhìn Thẩm Lương chằm chằm, càng nhìn càng thấy quen, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta nhớ đến một số chuyện tương tự.

“Hôm đó, người đánh xỉu tôi ở quán bar là cậu?”

Tiêu rồi, bị phát hiện.

Thẩm Lương không thể không thừa nhận, lúc trước vì để hoàn thành nhiệm vụ, mà đúng thật là hắn đã làm chuyện "vô đạo đức" với Tô Thanh Nghiên. Nhưng tình hình lúc này hiển nhiên là không thích hợp để thừa nhận, nếu không thì sẽ từ “đánh lén thất bại” biến thành “hiện trường đánh nhau”.

Hệ thống căng thẳng thay cả hắn: [Ký chủ, anh mau chạy đi, tôi cảm thấy anh ta muốn đánh anh!]

Thẩm Lương nghĩ thầm, còn cần cậu nhắc sao, bây giờ kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tô Thanh Nghiên đang rất giận. Hắn vừa lẳng lặng dịch về phía cửa, vừa cố gắng thử tẩy trắng cho mình: “Thật ra… Thật ra tôi làm như vậy cũng có lý do.”

L*иg ngực Tô Thanh Nghiên phập phồng, anh ta cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra, thì phát hiện mỗi chuyện Thẩm Lương lén lút làm sau lưng đều dính dáng đến Thẩm Viêm: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? A Viêm đâu? Vì sao em ấy không đến. Có phải cậu lại phá rối không?!”

Thẩm Lương từng bước lùi về phía cửa, nghĩ thầm, tôi có thể phá cái quái gì: “Nếu anh thật sự muốn ở bên anh ấy, thì hãy công khai thừa nhận đi. Đừng có vừa kết hôn, gây hại cho con gái nhà người ta, vừa muốn anh trai tôi làm nhân tình của anh. Vì sao anh ấy không đến, trong lòng anh không rõ sao?”

Hắn đã suy nghĩ cẩn thận rồi, Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên đúng thật là một cặp trời sinh, khi về hắn sẽ khuyên Thiệu Khâm Hàn, nói thể nào cũng không để anh thích Thẩm Viêm nữa.

Tô Thanh Nghiên tức giận: “Tôi nói rồi, tôi có nỗi khổ riêng.”

Thẩm Lương nói: “Nỗi khổ của anh toàn là lấy cớ.”

Hắn chỉ còn cách cửa vài bước, nói xong câu đó, thì xoay người chạy luôn, nhanh chóng mở cửa rời đi. Ông trời phù hộ, nếu sinh thời hắn còn có thể cầm bút, thì đời này sẽ không viết loại vai chính thiểu năng trí tuệ này nữa!

“Đứng lại!”

Tô Thanh Nghiên có trực giác rằng hôm nay Thẩm Viêm không đến, chắc chắn là Thẩm Lương phá rối ở đằng sau. Anh ta thấy hắn chạy thì lập tức đuổi theo ra ngoài cửa, nắm lấy cổ tay Thẩm Lương, không cho hắn rời đi: “A Viêm đâu? Vì sao em ấy không đến?!”

Thẩm Lương không nói gì, lắc cái tay còn lại của mình, đang định đấm tên ngốc Tô Thanh Nghiên một cú. Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, thì đã nghe thấy một tiếng bốp rất mạnh. Tô Thanh Nghiên đã bị một đấm đánh ngã xuống đất.

Thẩm Lương: “???!”

Thẩm Lương kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là đòn tấn công bằng tâm trí trong truyền thuyết sao? Đúng lúc này, đằng sau hắn bỗng xuất hiện hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, ngay sau đó cánh tay hắn bị giữ chặt, bị người kéo ra đằng sau…

Là Thiệu Khâm Hàn.

Không biết anh đã đến đây từ khi nào, đã xem bao lâu, lúc này khuôn mặt anh lạnh lùng, u ám đến đáng sợ. Anh thấy Tô Thanh Nghiên lảo đảo bò dậy thì lại đấm một cú nữa, đấm anh ta không đứng vững nổi nữa.

Trong lúc phút chốc, người qua đường đã vây xem xung quanh.

Tô Thanh Nghiên vịn tường mới có thể miễn cưỡng đứng lên, anh ta lau máu trên khóe miệng, kinh ngạc nói: “Thiệu Khâm Hàn, là anh?!”

Tô Thanh Nghiên chắc chắn rất bối rối, rõ ràng anh ta chưa bao giờ đắc tội Thiệu Khâm Hàn, hay Thẩm Lương, vì sao hai người này luôn nhằm vào anh ta.

Thiệu Khâm Hàn từ xưa đến nay đánh nhau rất tàn nhẫn, lần trước ở quán bar có thể nhìn ra một vài phần. Vẻ mặt anh u ám, vẩy mu bàn tay dính máu, còn muốn đánh, nhưng lại bị Thẩm Lương nắm lấy cổ tay.

“Đừng đánh.”

Thẩm Lương không biết vì sao Thiệu Khâm Hàn lại ở đây, nhưng trước mặt mọi người, lại náo loạn nữa thì không hay. Vừa lúc xe đỗ ở ven đường, hắn đẩy đám người ra, kéo Thiệu Khâm Hàn đi.

Thiệu Khâm Hàn không giãy giụa, nhưng ánh mắt lại làm cho người ta sợ hãi.

Nếu Thẩm Lương quan sát cẩn thận, thì sẽ phát hiện, đó là cảm xúc tức giận khi người thuộc về mình bị người khác chạm vào.

Thẩm Lương vội vàng lên xe, khởi động xe rời đi nơi này. Hắn vừa lái xe, vừa không nhịn được nhìn Thiệu Khâm Hàn ngồi trên ghế phụ: “Sao anh lại ở đây?”

Thiệu Khâm Hàn không nói gì, mỗi lần cảm xúc của anh lên xuống quá nhiều thì phải cần thời gian rất lâu mới có thể bình tĩnh lại. Độ hắc hóa cũng bắt đầu bất ổn.

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã tăng đến 35%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã tăng đến 38%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm xuống 32%]

Nghe tiếng thông báo của hệ thống, trái tim Thẩm Lương như ngồi tàu lượn siêu tốc, kí©h thí©ɧ muốn chết. Hắn không rõ vì sao Thiệu Khâm Hàn lại xuất hiện ở đây, vì sao lại vô duyên vô cớ đánh Tô Thanh Nghiên, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn chỉ có thể kết luận là vì tranh giành tình cảm của Thẩm Viêm.

Thẩm Lương hỏi lại: “Sao anh lại ở đây?”

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì cuối cùng cũng phản ứng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Vậy còn cậu?”

Thiệu Khâm Hàn hỏi: “Sao cậu lại muốn gặp Tô Thanh Nghiên?”

Bên ngoài vang lên tiếng sấm ầm ầm, sau đó bắt đầu đổ mưa to tầm tã, để lại vô số vết nước trên kính xe. Thẩm Lương bật cần gạt nước, tăng tốc độ xe, muốn về nhà càng sớm càng tốt trong thời tiết xấu như thế này.

“Về thì nói cho anh.”

Thiệu Khâm Hàn không nói nữa, lẳng lặng nắm chặt đầu ngón tay, để lại vết hằn thật sâu trong lòng bàn tay.

Thẩm Lương vừa lái xe, vừa suy nghĩ sẵn trong đầu làm thế nào để thuyết phục Thiệu Khâm Hàn từ bỏ việc thích Thẩm Viêm, nhưng hắn chưa kịp nghĩ ra kế hoạch nào thì đã về đến nhà.

Bên ngoài mưa rất to.

Thẩm Lương đang định cởϊ áσ khoác của mình cho Thiệu Khâm Hàn che, giơ tay sờ soạng mới phát hiện mình không mặc áo khoác, chỉ ngây người một lát mà trong lòng ngực hắn đã có thêm một chiếc áo khoác còn giữ hơi ấm bị người ném đến.

“Rầm.”

Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào, mở cửa xuống xe, đi đến cửa nhà, thân hình chìm vào trong màn mưa, chỉ giây lát đã ướt sũng.

Thẩm Lương nhớ đến chân anh còn đang bị thương, nên khóa kỹ cửa xe, đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước. Dù sao thì khi hai người họ một trước một sau đi vào nhà thì cả người đều đã ướt sũng.

Dì Trương đang rút quần áo, dì đi từ trên tầng xuống, thấy Thẩm Lương và Thiệu Khâm Hàn ướt sũng như gà rơi vào nồi canh, thì kêu ai u một tiếng: “Sao lại bị ướt thành như thế này. Mau đi tắm nước nóng đi. Dì nấu chút canh gừng. Đừng để bị cảm đó.”

Thiệu Khâm Hàn không nói gì. Mặt anh sụ xuống, đổi giày ở cửa, ngọn tóc ướt sũng nhỏ nước, áo sơmi hơi mỏng dính sát vào người, lộ ra màu da nhợt nhạt.

Thẩm Lương nhạy bén nhận ra tâm trạng anh không vui, chủ động mở miệng: “Lên tầng tắm rửa trước đi, tắm xong thì tôi có lời muốn nói với anh.”

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì nhìn hắn một cái, khuôn mặt tuấn mỹ bị mưa lạnh làm cho tái nhợt: "Cậu muốn nói gì?"

Nếu lại là những lời khuyên anh theo đuổi Thẩm Viêm, thì Thiệu Khâm Hàn cảm thấy, anh không muốn nghe nữa, cũng không muốn nhịn nữa...

Thẩm Lương: “Chốc nữa anh sẽ biết.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu mới nói: “…Được rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Anh nói xong thì xoay người đi lên tầng, bởi vì vừa nãy bước đi nhanh quá, nên vết thương trên chân hơi rách ra, có cảm giác đau rát. Bước chân của anh dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi lên tầng.

Thẩm Lương cúi đầu nhìn áo khoác trên tay mình, không biết suy nghĩ gì, cũng trở về phòng.

Thẩm Viêm không ở trong phòng, nhưng lúc này cũng không có ai chú ý đến cậu.

Thiệu Khâm Hàn tắm rửa xong, khập khiễng đi ra từ phòng tắm, khi lẻ loi một mình, anh mới có thể không giấu diếm. Vết thương trên chân đã nứt ra, lại thấm nước nên càng đau đến mức trán anh toát một lớp mồ hôi lạnh.

Thiệu Khâm Hàn xắn ống quần lên, vội vàng thay thuốc cho vết thương, anh từ trong ngăn kéo tìm ra một vỉ thuốc chống viêm, không ngờ anh vừa mới đổ thuốc ra lòng bàn tay, thì cửa phòng đã cạch một tiếng, bị người ta đẩy ra.

Thẩm Lương đứng ở cửa, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy lọ thuốc trên bàn. Hắn sửng sốt trong chớp mắt, cất bước đi vào, giữ chặt bàn tay đang cầm vỉ thuốc con nhộng của Thiệu Khâm Hàn: “Không phải anh nói là anh không uống thuốc nữa sao?”

Thiệu Khâm Hàn cũng không giải thích đó là thuốc gì, anh ngồi trên sô pha, mím môi nhìn Thẩm Lương, yết hầu lộ ra trong không khí, nghiêm túc hỏi: “Vì sao cậu lại phải để ý đến việc tôi uống thuốc hay không?”

Thẩm Lương nghĩ thầm, điều này còn cần hỏi sao: “Uống nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe”.

Thiệu Khâm Hàn mỉm cười: “Thế thì đó cũng là sức khỏe của tôi, liên quan gì đến cậu?”

Giọng điệu của Thiệu Khâm Hàn không giống như đang tranh cãi, mà ngược lại, cực kỳ bình tĩnh, như thể anh chỉ là đơn thuần muốn có một đáp án từ trong miệng Thẩm Lương.

Thẩm Lương theo bản năng nói: “Bởi vì… Bởi vì…”

Hắn chỉ nói hai chữ, lặp lại, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thiệu Khâm Hàn thấy vậy, trong mắt anh là một bóng đen không có ánh sáng. Anh bỗng giơ tay nắm lấy cổ áo Thẩm Lương, rồi sau đó hơi dùng sức, khiến cho đối phương cúi người xuống gần mình, mãi đến khi chóp mũi chạm chóp mũi, gần đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau thì anh mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn nói gì với tôi?”

“Thẩm Lương, vừa nãy ở cửa cầu thang, cậu muốn nói gì với tôi?”

Để không đè lên người Thiệu Khâm Hàn, đôi tay Thẩm Lương bị bắt chống hai bên cạnh anh, hắn nghe vậy thì rơi vào lặng im, bởi vì khoảng cách gần như vậy làm hắn cảm thấy hơi không quen. Sau nhiều lần do dự, hắn mới mở miệng nói: “Anh…”

“Anh đừng thích Thẩm Viêm nữa.”

Hắn nói xong câu đó, trong lòng giống như dỡ xuống một tảng đá to, bỗng nhẹ nhõm hẳn, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng.

Thiệu Khâm Hàn liếc con ngươi nhạt màu của Thẩm Lương, không nói gì, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, thì anh mới chậm rãi mở miệng, cuối cùng nói ra…

“Được.”

Âm thanh này nổ vang bên tai, làm Thẩm Lương bất ngờ: “A?”

Thiệu Khâm Hàn lại nói: “Cậu không muốn hỏi xem tôi có việc gì muốn nói với cậu sao?”

Thẩm Lương dừng một chút: “Vậy anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”

Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, làm rơi vô số chiếc lá thu. Cách một lớp cửa kính, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ, làm người ta không phân biệt được là ảo hay thật.

Lông mi Thiệu Khâm Hàn run rẩy, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lương, sau đó tới gần bên tai đối phương, thong thả và nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Anh không thích Thẩm Viêm……”

Thiệu Khâm Hàn buông cổ áo Thẩm Lương ra, chỉnh lại cổ áo cho hắn, như là đang muốn trói buộc thứ gì đó, chóp mũi chạm chóp mũi, trán kề trán. Anh đối diện với người đàn ông đang cứng đờ, nói: “Thẩm Lương, anh thích em.”

Thiệu Khâm Hàn nói: “Thẩm Lương, người anh thích là em…”

Độ hắc hóa của anh chỉ tăng vì Thẩm Lương, chỉ giảm vì Thẩm Lương, vui buồn tức giận của anh cũng xoay quanh hắn.

Thiệu Khâm Hàn không thích Thẩm Viêm……

Chỉ là anh đã một mình đi trong màn đêm quá lâu, mà cửa động lại có ánh sáng chiếu vào, nên anh trăm phương nghìn kế muốn đi đến, nhưng thật ra chỉ cần anh ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ thấy mặt trời ở cách đó không xa.