Chương 14: Đèn trời

Cái gọi là đốt đèn trời, chính là ở thế tất được đối với vật này. Phong tục Phù Nam, cho dù là người nào, một khi đèn trời đốt lên, mặc kệ người khác kêu giá như thế nào, đều thêm một trăm linh thạch thượng đẳng.

Thiên Xu tử thấy đối diện thắp đèn trời, sắc mặt hơi kinh ngạc.

Bệnh Tâm gối đầu, lười biếng nhàn tản nhìn sương phòng đối diện một cái: "Ý tứ là, cho dù kêu cái giá nào, Tư Tinh Lâu bọn họ đều phải thêm một trăm linh thạch?"

Thiên Xu tử gật đầu, hơi ảm đạm: "Cũng đúng, Tư Tinh Lâu là hào môn kinh đô, bọn họ thế chúng như này, Định Phong Châu này có lẽ không lấy được."

"A..." Bệnh Tâm vén một đoạn màn che lên, hướng ra ngoài nói: "Năm trăm linh thạch thượng đẳng ──"

Diễm nô đối diện hồi bẩm: "Kỳ Lân thay mặt chưởng môn sáu trăm ——"

"Bảy trăm ——" Bệnh Tâm cười hì hì lại đáp một câu.

Đối diện trả lời: "Tám trăm——"

Thiên Xu vội vàng xoa xoa tóc nàng, thấp giọng nói: "Đừng náo loạn, sư thúc cũng không có chín trăm linh thạch thượng đẳng."

Bệnh Tâm giảo hoạt cười, một đôi mắt sáng nhìn về phía đối diện: "Nếu chúng ta không lấy được, cũng đừng để cho bọn họ chiếm tiện nghi. Cái gì mà Tư Tinh Lâu, thật sự cho là bọn họ có mặt mũi sao." Nàng hướng bên ngoài lại lớn tiếng nói: "Một ngàn hai trăm mười bốn!"

Diễm nô báo số đối diện hiển nhiên sửng sốt, thiếu chút mới trả lời: "... Một ngàn ba trăm mười bốn..."

"Không cần!" Bệnh Tâm đưa tay kéo lại màn che, tươi sáng cười một tiếng với Thiên Xu: "Nhường cho bọn họ."

Thiên Xu hơi giật mình: "Vật này khó có được, nếu muốn vượt biển tất không thể thiếu."

"Nếu tiểu sư thúc muốn đi Bắc Mạc tìm huyền tu nhập đạo, vậy về sau chúng ta chính là tà tu trong mắt người khác. Đã làm tà tu, liền phải có diễn xuất tà tu." Bệnh Tâm che kín vạt áo: "Tư Tinh Lâu trùng trùng điệp điệp kéo một đoàn người từ Kinh đô đi tới Lý Thành, tự nhiên có chỗ ở. Tối nay đấu giá kết thúc, chắc hẳn sẽ đi dịch trạm nghỉ ngơi, không bằng thừa dịp ban đêm đi vào mượn bảo châu kia lại đây, ngày sau chuyện thành rồi trả lại hắn cũng được."

Thiên Xu thấy nàng nói việc ăn cắp đến nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tên thay mặt chưởng môn kia chính là tu sĩ Phân Thần kỳ, sư thúc hôm qua mới luyện thành Nguyên Anh..." Nói xong hắn dừng lại hai nhịp thở, tự giác linh lực cả người dồi dào, chỉ cảm thán Bệnh Tâm trời sinh dị thể.

Nàng quả nhiên là lô đỉnh hiếm thấy, hoan hảo hai lần liền làm tu vi đột nhiên tăng mạnh, không biết rốt cuộc là song tu mật pháp bực nào. Sắc mặt Thiên Xu hơi trầm xuống, tâʍ đa͙σ tà tu chi đạo quả nhiên là đường tắt kỳ quặc.

"Nếu là trộm, làm gì cần phải đối mặt. Huống chi..." Bệnh Tâm giơ tay lên, trên tay là một chiếc Ẩn Pháp giới Thiên Xu tặng nàng, chiếu sáng rạng rỡ ở dưới ánh đèn: "Còn có vật này mà."

Hai người nấn ná lại ở Lý Thành mấy ngày.

Mùng bảy tháng bảy, bước vào mùa lửa nóng, Thiên Xu tự lo liệu việc nghe ngóng chỗ dịch trạm ở trong thành, đoàn người Tư Tinh Lâu ngủ lại trong Cam Đường viên xa hoa rộng lớn nhất thành Bắc Nhai. Hai người hơi cải trang, vào lúc hoàng hôn, làm khách du lịch đi tới bên ngoài Cam Đường viên.

Cam Đường viên cũng không phải là khách điếm bình thường lấy sương phòng trong từng tầng mà cung cấp cho lữ khách ở lại, mà là có diện tích và đình viện (sân vườn) riêng cực rộng. Cam Đường viên chỉ cho tu sĩ tứ hải thuê, bởi vì các thế gia ở các nơi có nhiều ân oán, nên đã chia khu vườn thành các loại viện lạc (sân nhỏ) để cung cấp chỗ dừng chân, mỗi đình viện cách nhau mấy trượng, càng thích hợp cho các tu sĩ ở lại.

Vừa tiến vào môn đình, có thể thấy được nơi này hoa cỏ um tùm, dưới tấm biển có một cái tủ tiền, một tiểu nhị trẻ tuổi cầm giấy bút tiến đến nghênh đón: "Hai vị tu sĩ, ở trọ sao?"

Thiên Xu gật đầu: "Đúng vậy."

"Không biết môn phái thế gia phương nào, hiện giờ có tạo hóa gì?" Nói xong, tiểu nhị kia liền ghi chép lại.

Thiên Xu cong mày cười cười, ôm lấy Bệnh Tâm: "Tán tu, Nguyên Anh. Đây là đạo lữ của ta."

Trong mắt tiểu nhị kia khẽ sáng, có chút ân cần: "Vậy mà lại là chân nhân Nguyên Anh kỳ, thất kính thất kính. Ngài có thể đến Cam Đường viên chúng ta, thật sự là bồng tất sinh huy (rồng đến nhà tôm). Hiện giờ đang có một sân an nhàn hẻo lánh, tên là Thanh Đình, rộng ba mươi trượng mà cơ sở vật chất đầy đủ. Không biết hai vị có hài lòng không?"

"Tự nhiên." Thiên Xu gật đầu, đưa cho Bệnh Tâm một ánh mắt: "Xin dẫn đường."

Bệnh Tâm đeo màn che, khϊếp sợ thi lễ với tiểu nhị kia, dưới chân nghiêng một cái lại khiến hắn bị đâm đến lảo đảo, giấy bút rơi đầy đất.

"Tâm nhi, sao lại không cẩn thận như vậy!" Thiên Xu hơi giận, vội vàng khom người nhặt giấy bút lên, phủi phủi bụi bặm, nói với tiểu nhị kia: "Tiểu ca nhi chớ có trách."

Bệnh Tâm liên tục nhận lỗi: "Là ta vụng về, xin thứ tội."

Tiểu nhị kia vội vàng xua tay, tiếp nhận giấy bút: "Không có gì đáng ngại, hai vị mời đi theo ta." Nói xong dẫn hai người tiến vào trong Cam Đường viên.

Bệnh Tâm nghiêng đầu sang, thấp giọng hỏi: "Tiểu sư thúc, nhìn thấy chưa?"

Thiên Xu khẽ gật đầu rất nhỏ: "Sư thúc ngươi nhìn qua là không quên được, hắn có ghi rất rõ người của Tư Tinh Lâu ở đâu trên giấy, ở lại Phi Đình."

Hai người tâm mang quỷ thai, trên mặt lại mang theo ý cười, đi theo tiểu nhị dẫn đường một đường thăm dò, nhớ kỹ phân bố của Cam Đường viên, mới ở vào Thanh Đình.

Cam Đường viên tổng cộng có hai mươi đình viện, căn cứ theo tấm bảng gỗ bản đồ nhìn thấy trên đường, Thanh Đình cách Phi Đình ở Đông Nam, ước chừng đi bộ hết nửa chén trà nhỏ. Hai người thay xong quần áo màu tối ở Thanh Đình, đợi sắc trời tối hẳn mới lặng yên không một tiếng động ra cửa.

Thiên Xu cẩn thận đóng cửa lại, quan sát tỉ mỉ. Cam Đường viên tiếp đãi tu sĩ các nơi, vì tránh xảy ra tranh chấp, xung quanh đều trồng hoa Phật Đà có dị hương. Chỗ có hương hoa này, không cách nào sử dụng linh khí, các tu sĩ ở trong Cam Đường viên không khác gì người bình thường, tự nhiên cũng tránh được rất nhiều tràng diện đánh nhau ẩu đả lay động hở một tí là đánh sụp tường.

Thứ này rất phổ biến ở Phù Nam quốc.

Nếu đều không thể sử dụng linh khí, vậy Kỳ Lân có Phân Thần kỳ thì thế nào.

Thiên Xu cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy mặc dù có ý niệm xuống núi, nhưng vẫn còn do dự, cũng là do Bệnh Tâm xúi giục mới dứt khoát quyết định. Hôm nay còn đi trộm Định Phong Châu, coi như là mạo hiểm làm việc, lại bị nàng nói đến có trật tự có lý lẽ. Dấn thân vào huyền tu mặc dù là cấm kỵ, nhưng không cách nào ngăn cản tạo hóa tiến bộ đột ngột như vậy... Nàng giống như những con rắn dụ dỗ mọi người ăn cắp táo được ghi lại trong thiên thư của Tây Minh quốc.

Nàng từng bước dụ dỗ, cũng không ép buộc, chỉ cho lựa chọn. Bên dưới bề ngoài vừa thuần khiết vừa du͙© vọиɠ của nàng, chỉ sợ cũng không phải thuần túy như vậy. Mà tâm tư của nàng, cũng cực khó phỏng đoán. Nghe nói Thiên Hư tử cũng là nhặt được nàng, chẳng lẽ là tà tu đoạt xá hoặc là yêu nữ tà ma gì?

Thiên Xu nghĩ tới điều này, quay đầu lại mượn ánh trăng nhìn thoáng qua Bệnh Tâm đeo mạn che mặt ở sau lưng.

Bức màn che đi gương mặt nàng, nàng giống như đang xì xào thầm thì lẩm bẩm cái gì đó.

Trong lòng Thiên Xu hơi giật mình, nín thở, xoay người cẩn thận nhấc tấm màn che của nàng lên ——─

... Ở dưới màn che nàng đang gặm một cái đùi gà, phát ra tiếng ục ục xì xào. Thấy Thiên Xu nhìn nàng, nàng nâng con ngươi trong suốt sáng ngời như nai con lên, đồ vật trong miệng còn chưa nuốt xong: "Tiểu tây hư (tiểu sư thúc)?"

Khóe miệng Thiên Xu hơi giật giật, hờ hững buông màn xuống.

─ nhất định là mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Thiếu nữ bất lực bơ vơ, hồn nhiên ngây thơ không thể tự lo, yếu đuối như thế, há có thể là yêu nữ chi lưu (chi lưu = hàng ngũ).

Không đời nào.

Nghĩ như vậy, càng sinh thêm hai phần thương tiếc, gọi nàng: "Đi thôi, cẩn thận dưới chân."