Chương 19: Doanh Ngư

Trong sóng lớn ngập trời, nước đen bốc lên, Thiên Tụ đảo tựa như một chiếc thuyền nổi nhẹ nhàng phiêu diêu bất định. Trong sóng to gió lớn, mây đen áp thấp đè trên mặt biển cuốn qua. Mơ hồ có thể thấy được dưới mặt nước dường như có bóng đen đang rung động, dài tới trăm thước.

Bệnh Tâm bị gió mạnh thổi lay động không ngừng, dựa vào cây hoa nghiêng ngả đứng thẳng, ống tay áo tung bay chỉ có vận hành linh khí trong cơ thể mới miễn cưỡng duy trì ổn định.

Những con sóng mặn tanh đập vào mặt, tiếng nước biển vang vọng khắp bên tai. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời khuyết đen nghịt, mơ hồ có thể thấy được bên dưới mây đen có hai bóng dáng một đen một đỏ bao trùm trên hư không.

Áo đen chính là Kỳ Lân, chỉ thấy tay hắn bấm pháp quyét, trong lúc lật bàn tay linh khí hóa thành bình chướng bán trong suốt từ từ triển khai dưới chân. Mà đầu kia, áo đỏ Thiên Xu dùng lòng bàn tay tế kiếm, máu tươi theo cổ tay nhỏ xuống, dung hợp với kiếm khí rót vào trong bình chướng. Khí tức hai người tương hợp, mỗi người đều được gia trì.

Hai người hắn đang tế pháp hộ trụ Thiên Tụ đảo tùy thời có thể bị cắn nuốt ở trong sóng biển.

Nếu đặt ở Lý Thành, một vị mật tu Phân Thần kỳ cộng thêm một vị kiếm tu Nguyên Anh kỳ, chiến lực bực này đã khiến người ta ca ngợi, sự tồn tại hủy thiên diệt địa. Nhưng ở trên hải cảnh ít người qua lại phong ba quỷ dị, đến gần yêu sào, ai cũng không thể nói sẽ gặp phải yêu thú cường đại như thế nào.

Bình chướng lưu động màu đỏ dần dần trải ra ở dưới thân hai người, bao phủ Thiên Tụ đảo và Bệnh Tâm ở bên trong.

Bệnh Tâm lau nước biển trên khuôn mặt của mình.

Nàng không thích cảm giác này.

Cái cảm giác này làm cho nàng nhớ tới ngày Dục Hải rơi xuống, yêu thú từng người một ngã xuống, lại không thể làm gì được. Cái loại cảm giác vô vị vô năng này giống như tru tâm làm cho nàng khó chịu, làm cho nàng vô duyên vô duyên sinh ra vài phần chán ghét.

Trừ bỏ Tử Tiêu quân, nàng vốn là người mạnh nhất, mạnh đến trình độ tên Trường Sinh kia đều phải nhún nhường ba phần. Nàng phất tay là có thể làm núi đất sụp đổ, nhắm mắt thì thiên địa vĩnh tịch (im ắng vĩnh viễn), cho dù là Kim Tiên Bồ Tát mỗi ngả của tam thập lục giới, nên vĩnh sinh nên luân hồi, là cơ duyên là tạo nghiệp, đều muốn hỏi nàng một câu có chịu nể mặt hay không.

Đã từng cầm nắm tĩnh mịch, hiện giờ cùng lắm chỉ là thân thể Trúc Cơ. Cảm giác vô lực vi diệu như vậy làm cho nàng khó chịu.

Thiên Tụ đảo không ngừng chấn động, dường như dưới mặt nước có vật gì đó thật lớn điên cuồng tích tụ, sóng biển cao hơn một tầng, thiên hôn địa ám. Đột nhiên, chợt thấy một con hải yêu khổng lồ giương đuôi bay lên, giống như muốn hung hăng bổ về phía Thiên Tụ đảo.

"Kiếm đến!!!"

Chỉ nghe Thiên Xu phía trên tức giận quát, bảo kiếm nhuốm máu trong tay hắn nhất thời tản thành kim quang di tán, trong chớp mắt hợp lại thành một đạo kiếm khí sắc bén, bay về phía hải yêu.

Chỉ nghe được một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, chân nguyên kiếm khí của Thiên Xu tế ra chém lên cái đuôi khổng lồ của hải yêu, hai bên đột nhiên dùng sức cực lớn va chạm vào nhau! Chân khí Thiên Xu bị chấn động, phi thân bay đi trăm thước ở trên không trung tối tăm, máu tươi trong miệng bắn tung tóe.

Bệnh Tâm ngửa đầu nhìn chăm chú, chỉ thấy trong bóng tối hải yêu đằng nước mà lên, trên thân thể dài to trải rộng lân phiến bén nhọn, ném xuống một mảnh âm u ở trên mặt biển. Kim quang ẩn hiện ở lưng hải yêu, đuôi dài ầm ầm nện vào bình chướng trên Thiên Tụ đảo, bình chướng trên đỉnh đầu như lưu ly dần dần vỡ vụn!

Mặt biển vang lên tiếng kêu thê lương bén nhọn, như nữ nhân khóc...

Nguy rồi, đó là Doanh Ngư.

Bệnh Tâm nhíu mày.

Doanh Ngư chính là thượng cổ hung yêu, có thể hóa thân người mỹ nữ, cũng có thể hóa thành yêu ngư có cánh. Doanh Ngư quanh năm ẩn núp trên vịnh nước khe biển, ba trăm năm mới ra, có thể mang theo vòng xoáy lũ lụt ngập trời, thậm chí nhấn chìm nhân giới nơi bờ sông.

Nàng vươn ngón tay tính toán, tính ra cách lần Lục Nhai xuống nhân gian đánh lui nước rõ ràng còn chưa tới ba trăm năm, vì sao Doanh Ngư lại đi ra gây họa.

Đang suy nghĩ, liền thấy dưới đáy biển có thân cá thật lớn nổi lên, sóng nước chảy xuôi bọc lấy cánh yêu khổng lồ ầm ầm lan rộng ra.

Đôi cánh của quái vật nhấc lên sóng lớn tựa như vách tường, một đuôi đen mang theo gai nhọn đột nhiên vung lên mặt biển, mang theo tiếng nổ lớn hung hăng đập trúng Thiên Tụ đảo. Chỉ thấy so sánh với Doanh Ngư, Thiên Tụ đảo nhỏ nhắn tựa như viên đạn, trong khoảnh khắc vỡ vụn thành hai phần!

Thân hình Bệnh Tâm chưa ổn định, bị lực nghiêng của Thiên Tụ đảo hất bay ra ngoài, chấn đến xương tay phải nát bấy.

Kỳ Lân trên trời thấy Bệnh Tâm bị thương, sát tâm đã nổi lên. Tay trái hắn bấm Thanh Tâm Quyết quăng lên người Bệnh Tâm, làm cho hắn tạm thời không cảm thấy đau đớn; quyết văn bên tay phải chống hai chỗ tử chấn, mơ hồ mang đến một trận nổ vang chỗ sâu trong mây đen.

Mặt biển rộng lớn mưa gió đột nhiên yên bình, phương viên trăm dặm gần như lập tức tiêu tan vô tức (không có hơi thở).

Chân nguyên màu đen toàn thân Kỳ Lân mơ hồ lưu động, huyết tinh chi khí tản ra.

Minh Vương Phá Tà Trận.

"Không thể..." Bệnh Tâm lăn lộn trên không trung hai hơi, Thiên Tụ đảo bị Doanh Ngư khổng lồ chém thành hai phần, đang dần dần chìm xuống đáy biển, nàng đột nhiên lấy tay trái bắt lấy một đoạn thân cây không trọn vẹn khó khăn lắm mới có thể níu lại, dưới chân khẽ hai bước lên cao, vội hô: "Đừng nháo!"

Minh Vương Phá Tà Trận là trận pháp Kỳ Lân dùng để trấn áp âm đô tà ma khi làm Phong Thiên Tử, nhưng khi đó hắn chính là thân Bắc Âm Đế Quân Thần Vương, tự nhiên thuận buồm xuôi gió. Hôm nay cùng lắm chỉ thân thể tu sĩ Phân Thần kỳ, bấm ra thiên quyết bực này, chẳng phải là gϊếŧ địch một ngàn cũng đủ tự hủy nhục thân rồi sao!

Nhưng Kỳ Lân cũng không để ý tới nàng hô hoán cản trở, trong cơn giận dữ sát ý vội vàng thúc giục, quyết văn bóp đến khảm ly.

Trận lên.

Trên mặt biển sương đen tám hướng nổi lên, ẩn nghe thấy tiếng kêu của vạn mã hí minh. Âm đô chi vụ từ từ tụ tập trong hư không, áo choàng màu đen trên người Kỳ Lân bị sát khí trong trận xé rách, đao gió như mưa kiếm rơi xuống, cũng vạch ra trên người hắn từng vết đỏ.

Yêu ngư trong biển giãy giụa dữ dội.

Mặt biển bị Doanh Ngư chấn đến lật úp mãnh liệt, Thiên Xu ngự kiếm mà đến, một tay ôm lấy Bệnh Tâm, uy áp cường đại làm hắn bay ra ngoài trăm thước trong không trung: "Mật pháp gì vậy?"

Bệnh tâm không kịp giải thích nhiều như vậy, một tay ôm lấy cổ Thiên Xu, một ngón tay hướng về phía yêu ngư: "Dẫn ta đi qua."

Trận mở.

Ngàn vạn sương đen hội tụ như binh mã chi hành, xuyên qua sóng biển, thế tới hung mãnh. Yêu ngư thống khổ vạn phần, không ngừng giãy dụa hí lên!

"Cẩn thận." Thiên Xu cũng không hỏi nhiều, ôm ngang Bệnh Tâm lên, xuyên vào trong sương đen.

Uy áp huyết khí của Kỳ Lân tản ra bốn phía, Thiên Xu vừa tiến vào trong trận liền cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, cúi đầu nhìn khóe miệng Bệnh Tâm đã tràn ra máu bẩn.

"Lại qua!" Bệnh Tâm nheo mắt lại, nhịn đau lau đi vết máu, chỉ về phía sống lưng yêu ngư.

"Quỷ tướng tám phương, tôn hiệu lệnh của ta..." Kỳ Lân thân ở trung tâm trận, thân thể không thể thừa nhận phản phệ to lớn, quần áo cả người bị tổn hại không chịu nổi, thân thể hoàn mỹ tựa như thiên thần, giờ phút này vết thương chồng chất. Nhưng chỉ thấy hắn nắm lấy sương đen trong hư không, bóp ra một mũi tên dài màu đen, cũng chỉ chờ bắn.

Hai lỗ tai Bệnh Tâm máu chảy không ngừng, vội vàng thúc giục: "Không thể! Nếu mũi tên đen bắn trúng ngư yêu, trận pháp đóng lại, khi đó thân thể hắn nhất định sẽ bị hủy hết! Tiểu sư thúc..." Nàng cố nén cảm giác thiêu đốt kịch liệt lục phủ ngũ tạng trong Minh Vương Phá Tà trận, chợt phát hiện kim quang lấp lóe trên sống lưng Doanh Như, gọi Thiên Xu: "Tiểu sư thúc, đẩy cho ta một đạo kiếm khí, đánh ta lên lưng cá!"

"Cái này..." Trong tai Thiên Xu nổ vang không ngừng.

"Nhanh!!" Bệnh Tâm thúc dục linh khí mỏng manh trong cơ thể bản thân, tử quang quanh quẩn, dùng để chống lại uy áp của Kỳ Lân và kiếm khí của Thiên Xu.

Thiên Khu nhíu mày nín thở, cắn răng một cái, trên tay vạn kiếm quy tâm, một đạo kiếm khí màu vàng đẩy lên lưng Bệnh Tâm.

Bệnh Tâm bị kiếm khí nóng rực chấn động, thân thể nhanh chóng đập vào sống lưng của Doanh Ngư.

Phá Tà tiễn của Kỳ Lân đã thành, chỉ thẳng vào sống lưng Doang Ngư đang muốn bắn ra, chợt thấy Bệnh Tâm phi thân nhảy vào tầm mắt, ngay tại hướng mũi tên chỉ! Hắn đột nhiên thu hồi huyết khí hắc vụ, pháp quyết trên tay tản ra, Minh Vương Phá Tà Trận chưa thành mà tan! Toàn thân dưới da Kỳ Lân đều là những vệt đỏ, máu tươi đầm đìa!

Nhưng chỉ thấy, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bệnh Tâm đột nhiên ngã trên lưng Doanh Ngư, tay phải đã hoàn toàn mất đi tri giác. Nàng cắn răng chống thân đứng dậy, tay trái nắm lấy một mảnh màu vàng trong đám vảy đen trên lưng Doanh Ngư, hướng về phía sau đột nhiên rút ra.

Chỉ thấy một cây trường tiên như cột sống rực rỡ theo sống lưng yêu ngư mà tuột ra, chiếu sáng rạng rỡ trên tay Bệnh Tâm. Mây đen trên trời rung chuyển, đột nhiên sấm sét nổ vang.

Doang Ngư phát ra một tiếng kêu tê liệt thảm thiết, vảy đen như bột mịn vỡ vụn, rút ra nguyên mẫu là một nữ yêu thân người, chìm xuống đáy biển.

Bệnh Tâm tay cầm một cây kim tiên vô cùng quen thuộc, linh khí toàn bộ thân thể hầu như không còn, cũng mạnh mẽ rơi xuống biển.

Thiên địa lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh giống như chết ——