Chương 33: Kiếm khí

Trong lòng Bệnh Tâm đầy ắp một đạo kiếm khí màu đỏ kịch liệt mà nhϊếp người, mùi tanh nồng nặc rót vào khoang mũi, mang theo cuồng nhiệt và mừng rỡ làm cho người ta run rẩy.

Đồ Sơn lại biết đại sự không ổn, cũng mặc kệ tóc bị Bệnh Tâm níu chặt tựa như hai bím tóc nhỏ. Chỉ biết nơi này hẳn là bị tổ tông trong nhà theo dõi, nghĩ đến lòng bàn chân nhanh đều bôi dầu, mau rời khỏi nơi thị phi.

"Xảy ra chuyện gì vậy!" Bệnh Tâm ôm lấy cổ Đồ Sơn, vội vàng hỏi.

"Gia chủ nói, người bên ngoài đến gây sự, đều gϊếŧ!" Đồ Sơn bị nàng bóp đến sắp hít thở không thông, nhất thời cũng không nói rõ nguyên nhân. Có lẽ là chuyện Côn Chu ngày hôm trước, khiến Lục Nhai chú ý. Vừa rồi hai người Phân Thần kỳ kia qua lại một chiêu, linh khí dao động làm cho Lục Nhai nhận ra.

Phàm là Lục Nhai muốn gϊếŧ, Đại La thần tiên cứu cũng không được. Nơi này cực kỳ nguy hiểm, vẫn là chạy trốn rồi nói sau!

Ai ngờ đầu óc xoay chuyển còn không nhanh bằng sắc trời.

Chỉ mới trong một hơi thở, đã thấy mây đen trên trời lại động. Một đạo kiếm khí đỏ thẫm khác từ xa vang lên không ngừng, bao bọc lôi đình chi khí, cũng là hướng về phía Thiên Xu không nói lời gì mà rơi xuống!

Trong mây đen có sấm chớp, tiếng nổ vang kéo dài không ngừng. Uy áp kiếm khí kia chấn động đến mức Đồ Sơn không thể động đậy, dưới chân như có thiên quân, huyết mạch toàn thân tắc nghẽn, trong cơ thể phảng phất như muốn nứt ra.

Bệnh Tâm cắn răng ngẩng đầu, trong con ngươi đen nhánh trừng mắt nhìn kiếm khí kia cắm vào ngực Thiên Xu, muốn hô to mà trong cổ họng lại đau đớn không thôi, không mở ra được.

Trong nháy mắt, kiếm khí màu đỏ đánh đâu thắng đó kia rơi xuống——

Keng!

Một tiếng chuông trong suốt truyền đến từ phương hướng Thiên Xu.

Bệnh Tâm và Đồ Sơn đều bị một đạo cuồng phong quét sạch đẩy ra mấy chục mét!

Bệnh Tâm híp mắt nhìn, thấy lúc ngay khi kiếm khí màu đỏ kia hạ xuống, một quyết ấn màu đen rực rỡ chói mắt từ chỗ mây đen ngoài thành phía xa bay tới, khó khăn lắm mới đυ.ng vào kiếm khí.

Hai lực lượng siêu phàm va văng ra, người ngựa bốn phía ngã ngửa, trong bán kính trăm thước ở trung tâm Nguyệt Thành lập tức thành một mảnh phế tích!

... Lúc này mới bảo vệ được một mạng của Thiên Xu!

Đạo trận quyết vừa rồi chính là một đạo Minh Vương Ngục Ấn.

Ngục Ấn chính là ấn quyết của Bắc Đế phục tà hộ thành, đặt ở toàn bộ thế gian còn có ai có thể tế xuất?! Năm đó Dục Hải rơi xuống, trong một hơi cuối cùng của Kỳ Lân, chính là đã tế xuất quyết này bảo hộ thần thức của nàng!

Đồ Sơn chưa từng thấy qua, cả người bị chấn động đều là vết thương, trong miệng liên tục hô: "Quyết Ấn từ đâu ra! Vậy mà lại tiếp được kiếm khí của Chủ thượng ——"

Thiên Xu đứng ở trong phế tích, ngẩng đầu nhướng mày nhìn về phía Quyết Ấn, lập tức tế xuất Kim Kiếm ngự kiếm mà lên, nhanh chóng bay về phía Quyết Ấn ——

Bệnh Tâm nắm lấy tóc Đồ Sơn, chỉ vào phương hướng Thiên Xu bay đi: "Tiểu hồ ly, mau đuổi theo!"

"Tiểu hồ ly?" Đồ Sơn chật vật không thôi, nghe thấy xưng hô của Bệnh Tâm nhất thời cũng choáng váng: "Hồ ly cái gì... Ta... Ngươi..."

"Đuổi theo nha! Ngươi không biết ngự không phi hành sao?" Bệnh Tâm nóng như lửa đốt: "Giá giá..." Túm đuôi ngựa của Đồ Sơn không ngừng kéo kéo, nghi kỵ trong lòng chỉ còn lại một tầng giấy cửa sổ: "Gia chủ của ngươi phát điên, ai cũng đừng mong sống!"

Đồ Sơn bị nàng giày vò trái phải, trong lòng lại sợ, chỉ đành đáp ứng: "Tỷ tỷ đừng kéo nữa, mỹ nhân của ta ơi! Tỷ tỷ tha mạng!" Hắn cũng không có đầu mối, chỉ đành thúc dục linh lực, bắt một sợi lông hồ nhỏ hóa thành yêu vân, miễn cưỡng đuổi theo hướng cũng là hướng Thiên Xu bay đi.

Chỉ trong khoảng mười hơi thở, liền vội vàng chạy tới một miếu cổ ở ngoại ô hoang vắng, bốn phía đều là vùng quê hoang dã.

Chỉ thấy ở vách tường đổ nát cỏ hoang leo lên bám dầy, dưới tấm biển lung lay sắp đổ, Kỳ Lân chắp tay mà đứng, lửa nóng Quyết Ấn lưu lại trên tay còn chưa hoàn toàn tiêu tán.

Thiên Xu đưa Kim Kiếm vào vỏ, rơi trên mặt đất: "Đa tạ."

Vẻ mặt Kỳ Lân nghiêm túc.

Bệnh Tâm nằm sấp sau lưng Đồ Sơn hơi chậm chạp chạy tới.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, không nghĩ tới người mở miệng trước chính là Kỳ Lân, chỉ hỏi Bệnh Tâm: "Nàng... Cưỡi cái thứ gì vậy?"

Khuôn mặt tuấn tú của Đồ Sơn nóng lên, giận dữ: "Ta không phải là cái thứ gì! Là ta che chở Tâm Nhi tỷ tỷ mới không bị kiếm khí của gia chủ ngộ thương! Ngươi là ai? Là ngươi tiếp nhận kiếm khí của gia chủ sao?" Hắn hơi do dự: "Ngươi mau chạy đi! Ngươi nhất định phải chết đấy."

Thiên Xu không thể hiểu được.

Mình đang mua đan dược tốt đẹp, liền gặp phải một Vân Hạc tán nhân. Không nói hai câu liền đánh nhau, không đánh hai cái người liền chết.

Chết thì thôi đi, hai đạo kiếm khí ửng đỏ vừa rồi tanh nóng ngoan lệ, lại lao về phía mình, nếu không phải Kỳ Lân ra tay chỉ sợ mình hiện tại đã sớm hồn phi phách tán.

Hắn vốn là kiếm tu, tự nhiên biết kiếm khí này là cảnh giới đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao) như thế nào. Bên này còn không hiểu ra sao, bên kia liền thấy Bệnh Tâm được một thiếu niên cõng đuổi theo, nhất thời cũng không biết nói cái gì là tốt, chỉ đành nói nửa câu: "Hắn không phải là thứ gì? Vậy là cái quái gì?"

Đồ Sơn tốt xấu gì cũng là Tam Vĩ Linh Yêu được Hồ tộc kính ngưỡng, liên tục hai lần bị hai nam nhân ngôn ngữ châm chích, trong lòng rất nổi giận, chỉ buông Bệnh Tâm xuống, xắn tay áo: "Đều đã nói rồi! Ta không phải! Bổn công tử là..." Nói xong cũng sửng sốt.

Hôm nay vốn định ra đường dụ dỗ một tỷ tỷ xinh đẹp thân cận một phen, ai ngờ liền gặp phải Bệnh Tâm. Bệnh Tâm cả người hương khí câu hồn nhϊếp phách, liếc mắt một cái là băng cơ ngọc cốt, có thể nói là tuyệt sắc. Hắn ở Nguyệt Thành săn bắn lâu như vậy, lần đầu tiên thấy nữ tử tư sắc tuyệt đỉnh như vậy, chỉ nghĩ lập lại chiêu cũ như thường ngày câu dẫn nữ tử tiến lên lừa gạt một lần, lừa trở về hang Quỷ Nguyệt cố gắng yêu thương.

Ai ngờ lại gặp phải chuyện không đầu không đuôi như vậy.

Không chỉ thiếu chút nữa bị uy áp của tổ tông Lục Nhai chấn đến hộc máu, còn bị nữ tử gọi là Bệnh Tâm này coi như tọa kỵ hô tới gọi lui.

Nghĩ như thế, đầu tiên là tức giận, lập tức là ủy khuất. Trong nháy mắt, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Đừng khóc đừng khóc..." Bệnh Tâm xoa xoa tóc Đồ Sơn, dường như nhìn ra hắn chua xót: "Việc này nói ra rất dài dòng."

Mày kiếm cua Thiên Xu hơi nhíu lại, đã phát hiện kỳ quái: "Các ngươi rốt cuộc đang giấu diếm cái gì?" Hắn rút kiếm chỉ Đồ Sơn: "Hắn có lai lịch như thế nào?"

"Hắn tên là Đồ Sơn... Không tính là người." Bệnh Tâm ném một ánh mắt cầu cứu về phía Kỳ Lân.

Kỳ Lân nhắm mắt dưỡng thần.

Nghĩ đến đây, chuyện về thân thế luôn có một ngày phải nói ra. Bệnh Tâm dứt khoát xoay lòng: "Kỳ Lân cũng không tính là người."

Đồ Sơn cực kỳ kinh ngạc khi mình bị nhìn ra thân phận, đang muốn quay đầu lại nhìn cái đuôi của mình có lộ ra hay không, lại nghe được một câu tiếp theo của Bệnh Tâm, khịt khịt mũi: "Ừm... Mùi người chết trong bộ quần áo đen này. Đúng thực không phải là con người."

Bệnh Tâm ngượng ngùng, chỉ chỉ mình: "Ta đây..."

Trong lòng Thiên Xu khẽ động, ẩn cảm thấy các khớp nối nghi hoặc dường như đều có liên kết, trong mơ hồ giống như xâu chuỗi một chỗ: "Chẳng lẽ ngươi..."

Một câu cua Bệnh Tâm nghẹn ở trong miệng nói cũng không rõ. Cũng không thể nói "Xin chào, ta là Dục Hải Thần Cơ sinh ra Tam Trụ Thần. Lúc trước ngươi nói muốn giúp ta tàn bại báo thù người đã bắt nạt ta, người nọ chính là Thượng Thần Cửu Trọng Thiên Trường Sinh quân, mời ngươi mau đi đánh hắn đi!"

Chính là do dự không biết mở miệng như thế nào, lại đột nhiên cảm thấy sắc trời tối tăm.

Mấy người lập tức ngẩng đầu, đã thấy mây đen đỏ đen trên bầu trời như biển, một trận mưa máu dày đặc đột nhiên chảy xuống. Trong thiên địa mùi tanh lan bốn phía, một đạo huyết ảnh ửng đỏ tựa như từ phía chân trời xa xa dần dần đến gần.

Bạch y của Đồ Sơn bị mưa máu trong nháy mắt nhuộm đỏ, hô lên: "Tỷ tỷ các ngươi thật sự mau chạy đi! Gia chủ nhà ta sắp đến rồi!"

————————————

Các tiên nữ đều chờ Lục Nhai, vậy hôm nay song canh ~ lật trang là có thể.