Chương 47: Bí mật

Bệnh Tâm và Thanh Khâu nắm tay, từng bước đi xuống nhà lao dưới mặt đất.

Thanh Khâu lượn lờ nhiêu nhiêu vẫy cây quạt, từ từ nói với Bệnh Tâm: "Bây giờ Thiếu Tư Kiếm ở chỗ chúng ta, có thể giấu một ngày hay một ngày. Hồ tôn ta vào Nguyệt Thành, tìm hiểu một phen. Dường như chuyện Thiếu Tư Kiếm bị chém còn chưa bị lộ ra ngoài, nói vậy Cửu Trọng Thiên chỉ biết Thiếu Tư Kiếm xuống, lại không biết hắn bại."

Bệnh Tâm một tay vịn vách đá địa lao thô kệch, nhìn ngọn nến yếu ớt, vẻ mặt hơi trầm xuống: "Nói đến ngược lại cũng phải cảm ơn Thời Giới do Thiếu Tư Kiếm hắn tự thiết lập, giấu trời qua biển." Lại nói: "Nếu muốn ra khỏi Nguyệt Thành, liền mau chóng đi thôi."

"Phong Thiên Tử Kỳ Lân đâu, giỏi mật trận nhất. Ta vốn định nhờ hắn thiết lập trận địa thu nhỏ dẫn chúng ta trốn ra khỏi Nguyệt Thành, lại sợ Phân Thần chi lực của Kỳ Lân đại nhân dẫn đến dao động thiên địa linh khí." Thanh Khâu nhíu mày: "Có lẽ chúng ta chỉ có thể tự phong chân nguyên, ngụy trang làm người tầm thường lên đường, mới có thể không bị phát hiện."

Bệnh Tâm gật đầu, đang định nói gì nữa, đã thấy phía trước có một bóng dáng màu hồng lảo đảo lao tới.

Hương gió thổi qua. Nhìn giống như một nữ tử xinh đẹp, không biết vì sao lại lau nước mắt. Người nọ thấy Thanh Khâu và nàng cũng chỉ vội vàng hành lễ, chạy cũng không thấy đâu.

"Đó là ai?"

Thanh Khâu cũng nhìn bóng lưng một hồi lâu: "Làm cái gì vậy, giống như Xích Hồ Tiểu Đào bên cạnh ta. Sao lại chạy gấp gáp như vậy?"

Bệnh Tâm nghi nói: "Không phải Thiếu Tư Kiếm tỉnh, dọa nàng sợ chứ?"

"Hắn dám!" Hàng lông mày liễu của Thanh Khâu khẽ dựng thẳng, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt có vài phần uy nghiêm.

Bệnh Tâm rút Kim Xà Tiên từ trong tay áo, thần sắc hờ hững, xắn tay áo.

Hai đại mỹ nhân từng hùng dũng, đứng thứ nhất nhì trên thế gian, hùng hổ đi tới trước hàng rào địa lao.

Thiếu Tư Kiếm cả người bị thương, vết thương trí mạng trên bụng bị Lục Nhai mở ra đã được chưa lành, lỗ máu trên tay rõ ràng bắt mắt. Mặt hắn rũ xuống hai má có chút gầy gò, tựa vào góc tường đá lạnh như băng, hình dung cô đơn tái nhợt.

Kiếm mạch của hắn bị chém, tử phủ bị hủy, giờ phút này cho dù là võ giả nhân gian tầm thường, có vẻ còn mạnh hơn một chút so với bộ dáng của hắn. Thanh Khâu nói "không khác gì phế nhân", nửa điểm cũng không sai.

Bệnh Tâm nhìn một hồi, đặt tay áo xuống: "Tiểu chiến thần."

Thiếu Tư Kiếm miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Bệnh Tâm, thanh âm ảm đạm: "Yêu nữ Bệnh Tâm."

Thanh Khâu nhíu mày, lập tức tức giận: "Ngươi mắng lại xem?"

Bệnh Tâm kéo tay áo nàng, ý bảo thôi.

Cũng không phải là nàng không tức giận với cái miệng đầy đạo đức quy củ, tự cho mình thanh cao, toàn thân xương cốt cứng rắn của tiểu kiếm tu này. Chỉ là bộ dáng hiện giờ của hắn, thật sự không đủ nhìn một cái.

Đẩy hàng rào địa lao ra, Bệnh Tâm vuốt mái tóc rơi bên tai, ngồi xổm trước mặt hắn, nắm lấy cằm thật sự có chút gầy gò của hắn: "Tính nết của ta, ngươi cũng biết. Thiếu Tư Kiếm, nguyên hồn ngươi xuất ra từ hoàng thất, trước khi phi thăng cẩm y ngọc thực, cuộc sống xa hoa. Ngươi muốn đi theo Trường Sinh quân làm chứng nhân giữa quy củ trật tự, là đạo của ngươi. Ta không trách ngươi." Nàng khẽ nói, không có chút tình cảm nào: "Lục Nhai muốn trảm ngươi, ta giữ lại cho ngươi một mạng, cũng không phải vì cái gì khác, chỉ vì muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Nếu bảo ta phản bội Cửu Trọng Thiên, Thượng Thần Cơ không bằng gϊếŧ ta đi." Thiếu Tư Kiếm không kiêu ngạo không tự ti, hơi hơi nâng cằm lên, thở dốc hơi nặng nề: "Dù sao hồn phi phách tán, vốn là kết cục duy nhất của tiên thần trong thiên hạ này."

"Gϊếŧ ngươi?" Bệnh Tâm cười rộ lên, xuân phong doanh thất: "Gϊếŧ ngươi rất dễ dàng. Phàm là ngươi chết, lấy nội đan của ngươi, cho Lục Nhai ăn. Cùng lắm thì hắn lại trải qua thiên kiếp một lần nữa, trở về với thần vị. Đến lúc đó trong thiên địa kiếm mà người ta thờ phụng, chỉ có Trảm Tiên Kiếm, không có Diệt Tam Thi. Kiếm tu trong thế gian cũng chỉ sùng bái Lục Nhai và đạo của hắn, không còn đạo của ngươi nữa. Chẳng phải tất cả đều vui mừng sao."

Nàng nói chuyện rất biết tru tâm.

Đồng tử Thiếu Tư Kiếm rung chuyển, trên mặt xẹt qua một tia nuối tiếc.

"Cho nên ta hỏi ngươi." Bệnh Tâm hơi nhướng mày: "Ba mươi năm trước, vì sao Trường Sinh quân lại tru ta. Ngươi có biết không?"

Vẻ mặt Thiếu Tư Kiếm âm trầm hai phần, dường như bắt được cái gì trong linh tê, mở miệng khàn khàn: "Ta không biết. Đã rơi vào ruộng đất này, dứt khoát chết cũng coi như thống khoái."

Bệnh Tâm đánh giá thái độ hơi tàn của hắn, ánh mắt dừng trên tay còn có chút ướŧ áŧ của hắn. Nàng nhẹ nhàng nâng tay trái hắn lên, một mùi vị bí ẩn mà ngọt ngào lập tức xông vào khoang mũi.

Bệnh Tâm và Thanh Khâu cực kỳ biết phong nguyệt, hai người trao đổi một ánh mắt, lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Thanh Khâu có chút vi diệu, cây quạt màu lam tinh xảo trong tay nhẹ nhàng vung về phía Thiệu Tư Kiếm. Một luồng sương khói lăng liệt lập tức xoáy ở trong phòng, Thiệu Tư Kiếm đang dựa trên mặt đất bị gió thổi bay tóc mai, giữa hai lông mày của hắn có một viên hồng đan lờ mờ sáng lên.

"Nha đầu ngốc!" Thanh Khâu trong chốc đã hiểu được, tiếc nuối không thôi: "Làm sao dạy mãi mà không được!"

Gió mát tản đi, Thiếu Tư Kiếm nhìn thấy ánh sáng màu hồng mờ đi trên trán mình từ trong con ngươi thâm thúy của Bệnh Tâm, nhất thời có chút kinh ngạc.

"Tiểu chiến thần không cần vội vàng muốn chết." Bệnh Tâm đứng dậy, ý vị thâm trường: "Xem ra có người không muốn ngươi chết. Ngươi được người bên ngoài tái tạo đại ân như thế, trong lòng lại chỉ nghĩ cho mình muốn chết cho thống khoái. Đây là đạo của Thiếu Tư Kiếm ngươi sao?"

"Ta cũng không biết..." Thiếu Tư Kiếm thần quang lấp lóe.

"Thôi." Bệnh Tâm đặt tay trái của hắn trở lại trên mặt đất: "Ngươi trước hết cứ thở dốc đi, đợi đến khi đan điền của ngươi tái tạo, thì trả lại đồ đã mượn người khác. Ta lại lấy cái..." Thanh sắc nàng nhẹ nhàng, quần áo như sương, không biết vài phần thật giả: "Mạng như bụi bặm này của ngươi."

Vẻ mặt Thiếu Tư Kiếm đầu tiên là khϊếp sợ, lập tức có chút hoang mang. Nghĩ đến đủ loại chuyện vừa rồi, chỉ cảm thấy thứ gì đó bí ẩn đang khiêu chiến chân lý ngàn năm của hắn.

Thiên lý tuần hoàn, nhân yêu sơ đồ, thiện ác lưỡng cực, đủ loại khác biệt, thanh quy giới luật...

—— "Thượng Thần Cơ."

Bệnh Tâm một tay vịn hàng rào nặng nề, không hợp với địa lao âm trầm. Quay đầu lại, nhìn Thiếu Tư Kiếm đang gọi nàng trên mặt đất: "Hm?"

"Trường Sinh quân chưa bao giờ nói tới việc này, giữ kín như bưng." Hắn dường như đang cực lực hồi tưởng cái gì, có chút trầm buồn: "Sau khi Dục Hải rơi xuống, không ai đề cập tới việc này. Có một lần... Hoa vong tình ở Bạch Ngọc Kinh nở rộ."

Bạch Ngọc Kinh là một tiên sơn động phủ ở bên ngoài Cửu Trọng Thiên, nơi đó có mấy vị tán tiên và đệ tử vứt bỏ mọi việc trên nhân gian ở lại. Bởi vì có chút gần gũi với Cửu Trọng Thiên, cứ mười năm lại có yến tiệc qua lại.

Bệnh Tâm nhớ nơi đó. Người trông giữ Bạch Ngọc Kinh, Thái Bạch Tửu Tiên là một vị cực kỳ dí dỏm, mười phần hợp ý với Hồng Loan Tinh Quan ti chưởng nhân gian hợp hòa hôn phối. Hai người bọn họ thường xuyên uống rượu ngon, hoặc ngâm thơ làm phú.

Có một lần, Bệnh Tâm cưỡi mây đi ngang qua Bạch Ngọc Kinh, thấy Hồng Loan Tinh Quân tới cửa đòi rượu, liền nói với hắn chuyện Hải Đường tiên tử chuyên dùng hoa vong tình ủ rượu.

Khi đó, Hồng Loan Tinh Quân cười nói: "Tố thủ bả phù dung, bộ hư nhϊếp thái thanh (1). Nếu Bạch Ngọc Kinh có thể có cảnh này, cũng không phụ bầu trời hôm nay nha."

(1) Bàn tay trắng muốt cầm hoa sen, bước những bước mờ ảo trên cõi Thái Thanh (hai câu trong bài Cổ phong kỳ 19 của Lý Bạch)

Bệnh Tâm cười hắn đã đắc đạo, còn ham uống rượu vui vẻ. Không thanh tịnh như thế, còn không bằng chuyển đến Dục Hải. Mặc dù chế nhạo hắn, nhưng lại cười lấy một đóa nhụy hoa vàng màu đỏ thẫm cài trên tóc, thổi tan thành hoa vong tình nở khắp núi tặng hắn.

Sự lãng mạn của nàng là một màu sắc hiếm hoi trên thế giới, dịu dàng thoải mái như một ngôi sao.

Kể từ đó Bạch Ngọc Kinh liền trồng đầy hoa vong tình, mười năm mở một lần, chiếu toàn bộ Bạch Ngọc Kinh đến ửng hồng.

"Sau đó?" Bệnh Tâm dừng bước, ghé mắt nhìn Thiếu Tư Kiếm.

"Sau đó. Sau đó có một lần, Trường Sinh quân trở về Cửu Trọng Thiên, đi ngang có nhìn thoáng qua. Hắn dường như rất là kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm. Ta cách hắn không xa, nghe thấy hắn nói —— " Giọng nói Thiếu Tư Kiếm trầm thấp nhàn nhạt tựa như Trường Sinh quân: "Nếu vào hoa cảnh, ta không dám."

Bệnh Tâm sửng sốt.