Chương 16: Sự Xuât Hiện Bất Ngờ Của Hai Người Lạ Mặt

“Đinh đoang”. Âm thanh va chạm vang lên, nhật luân đao của Kochou Kanae chạm vào đầu của một con quỷ, giống như chạm vào một tường đồng vách sắt vậy, rõ ràng sau một hồi chiến đấu, sức mạnh vung đao của Kochou Kanae đã không còn đủ mạnh để một đao bay đầu.

“Hồng, hộc”. Hơi thở bắt đầu dồn dập hơn, đồng nghĩa với việc Kochou Kanae đã càng ngày càng mệt mỏi.

“Quả nhiên là không chém được sao?”. Kochou Kanae hơi nhướng mày nhìn về phía bàn tay mình, là một trụ cột không thiên hướng về sức mạnh, Kochou Kanae cầm cự đến lúc này đã rất khá, tuy nhiên nhiêu đó thôi là chưa đú.

“Khặc hahaha, sao vậy, sao vậy không chém được đầu của ta nữa sao, quyết định hiến thân cho ta sao, ta vui thích lắm đó, khặc hahahah”. Con quỷ nhìn thấy Kochou Kanae đã không thể chém đứt đầu phân thân của mình liền cười một cách điên cuồng và man rợ.

Kochou Kanae không đáp, nhưng trong đôi mắt đã hiện lên sự quyết tử, có thể dễ dàng nhìn thấy trong ánh mắt của cô nàng ý nghĩ: “Nếu đã không thể đánh lại, thì dùng mạng mình để kiềm chân con quỷ này lại, nếu để nó chạy sẽ là một thảm hoạ”.

Mặc dù đây không phải là một trong thập nhị quỷ nguyệt, một con quỷ không có chữ số ở hai mắt, nhưng nàng tin nếu để nó chạy trốn, sẽ đem lại một hồi tai hoạ ngập trời cho sát quỷ đoàn, thậm chí tai hoạ đấy còn lớn hơn thập nhị quỷ nguyệt.

Đứng trên một thân cây cách xa xa với chỗ Kochou Kanae, Vương Long Anh cũng nhận ra điều bất thường của con quỷ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Takamiya Mio.

“Mio, con quỷ này là chuyện gì xảy ra?”.

“Long Anh là thắc mắc tại sao lại có một con quỷ không giống với cái nguyên tác của thế giới này Long Anh cho Mio biết sao?”. Takamiya Mio hỏi ngược lại.

Vương Long Anh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.

“Uhm, vì Mio không tìm thấy thập nhị quỷ nguyệt mà Long Anh nói, lên đã bắt đại một con quỷ rồi cải tạo nó à”. Takamiya nói ra một câu khiến người nghe ngây dại.

Vương Long Anh nghe vậy hơi choáng váng, ngữ khí hơi run rẩy: “Tạo tạo ra”.

“Đúng à, cái này đơn giản lắm, Long Anh chỉ cần làm thế này thế kia…”. Takamiya Mio bắt đầu nói ra một quy trình mà Vương Long Anh nghe không hiểu cái mô tê gì.

“STOP, ngừng ngừng ngừng, Mio có nói thêm Long Anh bây giờ cũng không hiểu được đâu”. Vương Long Anh nhanh chóng ngăn chặn miệng của Takamiya Mio, nếu để cô nàng này nói thêm không biết bao giờ mới xong.

“À đúng rồi, tại sao Mio lại không tìm thấy thập nhỉ quỷ nguyệt cơ chứ?”. Vương Long Anh hỏi, đối với hiểu biết của hắn hiện tại, Takamiya Mio muốn tìm thấy thập nhị quỷ nguyệt là vô cùng dễ dàng.

“Long Anh muốn nghe sao?, Mio vừa tra ra được lý do”. Takamiya Mio nói.

Vương Long Anh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu lại lắc đầu.

“Muốn, nhưng là chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”. Đôi mắt của Vương Long Anh hướng về một phía mà nhìn.

Chỉ thấy dõi theo con mắt của Vương Long Anh, đã thấy Kochou Kanae đang bị dồn về phía trước, đám quỷ như những kẻ săn mồi điên cuồng, đang không ngừng ép Kochou Kanae vào góc chết.

Đứng chết số lượng quỷ nhiều đến kinh khủng, Kochou Kanae không hề nao núng một chút nào, hai tay nắm lấy nhật luân đao, tiếp tục điều chỉnh hô hấp thực hiện phản công.

Nhưng đây cũng là lần phản công cuối cùng của Kochou Kanae, cô nàng biết mình đã đi đến cực hạn, nhưng không thể cứ vậy mà buông xuôi. Kochou Kanae dùng chính tinh thần và niềm tin của mình tiến hành lần tiến công cuối cùng.

Hai phe bắt đầu lao vào nhau, dưới sự hỗ trợ của hoa chi hô hấp pháp, Kochou Kanae thành công gọt đứt đầu của 10 tên quỷ, trong khi đó, những con quỷ còn lại cũng thành công đột phá vòng vây 5m của Kochou Kanae, cả lũ quỷ như điên dại xông thẳng vào phía về Kochou Kanae.

Biết mình đã không thể chống lại nữa, Kochou Kanae đã nhắm mắt lại, nhưng nhật luân đao vẫn không rời tay, dù đã không còn sức, nhưng Kochou Kanae vẫn muốn chiến đấu cho đến khoảnh khắc cuối cùng.

“Bùng”. Đột nhiên, một âm thanh nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, tất cả bọn quỷ biến thành huyết vụ, hoá thành bụi trần tan biến vào hư vô.

Tình huống đột nhiên khiến cho Kochou Kanae sững sờ không thôi.

Đám quỷ điên cuồng vốn đang xông về phía Kochou Kanae đột nhiên biến mất, chỉ chừa lại duy nhất một con quỷ bản thể.

Một âm thanh có chút cà lơ phớt phơ lên tiếng: “Cô nàng xinh đẹp, có cần giúp đỡ không vậy”.

Nghe được âm thanh, Kochou Kanae hơi cảnh giác mà tìm về phía nơi âm thanh phát ra.

Chỉ sau một khoảnh khắc, đôi mắt của Kochou Kanae khoá lại về một phía.

Theo âm thanh cành cây bị giẫm đứt, hai thân ảnh xuất hiện trước mắt Kochou Kanae.

Một cậu thiếu niên trên miệng ngập lấy một cỏng cỏ không biết lấy được từ đâu, cùng một thiếu nữ với khí chất thoát tục khó mà tưởng tượng nổi xinh đẹp.

Họ chính là Vương Long Anh cùng Takamiya Mio, à đúng còn có Pikachu con này đáng yêu Pokemon nữa.

“Hai người là ai?”. Kochou Kanae hơi cảnh giác nói, nhưng có thể cảm giác được sự cảnh giác này so với quỷ là yếu hơn.

Bởi đơn giản thôi, Kochou Kanae biết đây là người đã giúp mình, lại không phải quỷ, nhưng dù gì cũng là người lạ, không cảnh giác không được.

“Này này, như vậy là xấu lắm nha, sao lại cảnh giác với người đã giúp mình như vậy được”. Vương Long Anh lên tiếng nói, nhưng lời nói lại chả có sự tức giận nào.

“Giúp đỡ”. Nghe lời này, Kochou Kanae hơi chút sững sờ.

Lúc này nàng mới để ý, con quỷ làm mình khốn khổ đã không biết từ lúc nào nằm rạp xuống đất ở trước mắt nàng, à không chính xác hơn là ở trước mặt Vương Long Anh.

“Thế quý cô đây nghĩ ai là người đã giúp cô thoát khỏi lũ phân thân quỷ kia?”. Vương Long Anh hỏi ngược lại.

Kochou Kanae nghe vậy, cũng hiểu ra mọi chuyện, vội vàng nói.

“Cảm tạ, cảm tạ cậu đã giúp đỡ”. Lời vừa dứt, cơ thể của Kochou Kanae đột nhiên có cảm giác buồn ngủ, nhất thời không chịu được mà thϊếp đi.

Cơ thể của Kochou Kanae gục xuống, ngay tại khoảnh khắc Kochou Kanae sắp chạm đất, thần hình của Vương Long Anh xuất động, thành công tại khắc cuối cùng đỡ được người của Kochou Kanae.

“Haiz, cũng thật là một người phụ nữ kiên cường đúng không Mio”. Vương Long Anh thở dài nói.

Nhưng lời nói của hắn lại không có lời đáp lại.

“Mio”. Vương Long Anh không xác định hỏi.

Hắn tiếp tục không nhận được câu trả lời.

Lúc này, hắn ý thức được điều gì đó không đúng, hơi cứng đờ người quay ngược lại mà nhìn, đã thấy ánh mắt bất thiện của Takamiya Mio.

Mồ hôi lạnh chảy trên trán, Vương Long Anh thầm nghĩ. “Cô nàng này chẳng lẽ là yandere sao?” nghĩ như vậy, hắn vội vàng đặt Kochou Kanae ra một gốc cây, vội vã chạy lại chỗ Takamiya Mio.

“Mio à, Mio ơi… Mio đáng yêu”. Vương Long Anh gọi, phải đến khi xưng hô cô nàng này bằng cách gọi ngại ngùng Takamiya Mio mới hơi xấu hổ mà trừng về phía Vương Long Anh.

“Mio à chuyện vừa rồi là bất đắc dĩ à, Mio không lên nghĩ nhiều?”. Hắn không hiểu tại sao mình phải giải thích nhiều như vậy, mặc dù quan hệ của hai người còn chưa đến bước đó/

“Mio có nghĩ gì đâu, chỉ là hơi khó chịu thôi!”. Takamiya Mio nhỏ giọng nói.

Vương Long Anh nghe vậy, vội vàng bắt lấy đôi bàn tay mềm mại của cô nàng.

“Mio có thể tin tưởng Long Anh chứ”. Vương Long Anh nói, nhìn thẳng vào mắt của Takamiya Mio, ngữ khí vô cùng chân thành.

Takamiya Mio bị ánh mắt cùng lời nói này làm cho rung động, vội nói.

“Mio tin tưởng Long Anh”.

Vương Long Anh thấy này cười cười, đột nhiên nói một câu phá huỷ phong tình.

“Mio có thể giúp Long Anh phân giải con quỷ kia sao, Long Anh muốn hấp thụ n”.

“Hả” Takimiya hơi sững sờ, có chút không tin vào tai của mình.

“Sao vậy Mio?”. Vương Long Anh hơi quan tâm mà hỏi.

“Không không có gì”. Takamiya Mio vội quay đầu đi, hướng về phía khác, nói thêm.

“Long Anh đợi một chút, Mio giúp Long Anh phân giải con quỷ kia”.

“Mio cứ từ từ, Long Anh đợi được”. Vương Long Anh mỉm cười thần bí.

Một trận đại chiến vốn lên kết thúc, lại bị hai vị khách không mời mà đến phá đám, sự xuất hiện của hai người sẽ đem đến thay đổi gì đây.