Quyển 2 - Chương 34: Tấu thiên khúc nhi hậu tri âm.

Lại nói thiếu niên Tỉnh Ngôn, gặp được cơ hội nở mày nở mặt bình sanh ít có, đang dương dương đắc ý, lại không ngờ đột nhiên nghe một tiếng cười lạnh châm biếm bên cạnh, trong nhất thời không tránh khỏi hơi mấy hứng.

Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu, muốn xem xem là người nào phá phong cảnh như thế. Bất quá vừa nhìn lén, Tỉnh Ngôn cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng bừng, cách không xa chỗ y, một thiếu niên tuấn tú mặc áo rộng rãi, ống tay áo lớn, đang đứng ở đó.

Thiếu niên này phong tư như ngọc, tuấn mĩ vô cùng. Mắt sáng mày tằm, mặt trắng nõn nà, hệt như thoa tuyết phấn, dáng thanh mảnh đứng ở đó. Tỉnh Ngôn cảm thấy trên người thiếu niên này như có nến sáng chiếu rọi, đập vào mắt cảm giác sáng rạng rỡ.

"Một vị công tử đẹp trai quá!" Ngẩn ra hồi lâu, Tỉnh Ngôn mới định thần lại. Thuận mắt nhìn đàng hoàng, mới nhớ vị thiếu niên xinh đẹp trước mắt này, vừa rồi hình như rất là bất mãn với mình. Thế là Tỉnh Ngôn liền cười làm quen hỏi:

"Vị công tử này, không biết tiểu nhân phải chăng có chỗ nào mạo phạm các hạ hay chăng? Nếu vừa rồi tiểu nhân có chỗ nào không đúng, xin công tử lượng thứ!"

Xưng hô "Công tử", trong lòng Tỉnh Ngôn đã có cân nhắc một chút. Nếu xưng là "Đại gia" như thói quen, rõ ràng có vẻ báng bổ vị thiếu niên phong thái như ngọc này, nếu gọi "Huynh đài", thì giống như hơi lép vé trước dung mạo sáng rỡ của thiếu niên, có vẻ tự thẹn kém người, Tỉnh Ngôn cảm thấy xưng hô như thế vạn lần không ổn. Cuối cùng, vẫn thấy xưng hắn là "Công tử" thỏa đáng hơn cả.

"Hừ!" Ai ngờ, Tỉnh Ngôn khiêm cung hỏi, chỉ nhận lại một tiếng hừ của vị công tử này. Xem ra, việc Tỉnh Ngôn vừa nãy được Hạ di biểu dương công tác ưu tú, dường như đυ.ng chạm đến vị công tử này.

Chỉ là, Tỉnh Ngôn thân ở trong cuộc, lại thật sự hỗn loạn ngơ ngáo. Trong sự kiện "Răng cửa" của Vô Dạng huynh khi nãy, bản thân chỉ là người bị hại cố gắng phản kháng lại yêu cầu vô lễ mà thôi, chẳng có liên quan đến chuyện đó, thật sự nghĩ không ra có chỗ nào mạo phạm. Vị công tử tuấn tú này, bản thân chỉ là mới gặp lần đầu thôi!

Thấy Tỉnh Ngôn vẻ hoài nghi đầy mặt còn muốn hỏi tiếp, công tử trẻ tuổi đó không kiên nhẫn nổi, khoác tay nói:

"Tiểu tử nhà ngươi, tạm không nói nhiều với người. Hôm nay đại gia chỉ là đến nghe điệu sáo, không tính toán nhiều với ngươi!"

Tuy vẫn không sao hiểu nổi, nhưng khách hàng đã không muốn nói nhiều, Tỉnh Ngôn cũng vui vẻ giả bộ hồ đồ, quyết không thể hỏi đến cùng để đập vỡ nồi cơm được, tự rước xúi quẩy. Chỉ là...thanh âm giòn tan của vị công tử này, bản thân sao có cảm giác hơi quen thuộc chứ?

Vứt nghi vấn sang một bên không nhắc đến nữa, Tỉnh Ngôn bắt đầu thổi một khúc quen thuộc mời vị công tử tuấn tú đó thưởng thức, cuối cùng cũng mở màn cho công tác chính trong ngày.

...........

Diễn qua một lúc, Tỉnh Ngôn lại cảm thấy có chỗ không đúng:

Vị thiếu niên này nghe xong một khúc lại một khúc, tạm không nhắc nửa phân tiền thưởng cũng không có, suốt buổi nghe, lại giống như không muốn ngừng, không có chút ý tứ muốn gọi cô nương.

Phải biết, Hoa Nguyệt Lâu không so với nhạc phường, người nghe nhạc, người tấu nhạc, chỉ là đại khác để làm nổi không khí, bổ trợ cho tiết mục hứng thú còn lại. Vai chính cuối cùng, vẫn là ở trên người các vị tỷ muội như hoa như nguyệt của Hoa Nguyệt Lâu. Nếu muốn nghe nhạc chính thức, ngươi có thể đi "Lung nhạc phường", ở đó mới gọi là chuyện nghiệp!

Thế là, bên này thì hứng trí bừng bừng, nghe nhạc không muốn dừng. Bên kia, lại là đám tỷ muội khổ sở chờ đợi. Mấy cô nương này đều khoái thiếu niên tuấn tú đó, các mối sinh ý khác đều không làm, chỉ dài cổ ở đó chờ đợi, ngóng đến mỏi cổ, miệng cười muốn méo mà vẫn chưa thấy thiếu niên đó có ý gọi cô nương.

Tạm không nói đến đám cô nương nôn nóng ở bên, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, thổi qua vài khúc, y lại cảm thấy vị công tử này tối nay có vẻ kì lạ: Có lẽ, vị công tử sáng sủa này chắc con nhà học vấn thâm sâu, xem phong thái chọn nhạc của hắn, rõ ràng đối với đạo cung thương trưng vũ cũng có nghiên cứu.

Chỉ đáng tiếc, vị thiếu niên chọn nhạc không biết mệt này, trình độ nhạc lý thâm hậu, đối với cái ban nhạc nhỏ xíu Tỉnh Ngôn đang chơi này, thì đúng là một trường tai nạn:

Vừa nghe xong Tiên lữ cung xướng trong trẻo ngân nga, lại tiếp qua Song điều xướng cổ động đánh nhau. Toàn thể nhân viên đang chìm trong dư vị quang đãng, không thể không nhanh chóng điều chỉnh tình tự, tiến nhập trạng thái oán cừu đau khổ.

Điều khiển nhạc khúc lúc cao lúc trầm, đám cô nương và nhạc công theo dõi đang hân hoan cổ vũ, mấy người vui vẻ này không ngờ được, bọn họ lại trở thành vai chính trong bản Thương điều xướng thê thảm đau buồn!

Một trận rối ren, toàn ban người thổi sáo người chơi đàn phối hợp ăn ý, diễn tấu thành công một khúc "Bàn thiệp tiếu biến" nhẹ nhàng tươi tắn, bỗng nhiên chuyển qua khúc "Cổ thủy tiên tử" nặng nề u uẩn chẳng ăn nhập gì nhau!

Càng chết người đó là, ban nhạc mà Tỉnh Ngôn phục vụ ở Hoa Nguyệt Lâu này, từ khúc quen thuộc chỉ là mấy bài vui tươi diễm tình, bỗng nhiên bắt bọn họ tấu mấy điệu ít gặp này, tự nhiên là giật gấu vá vai, khổ không thể nói.

Một phen khốn khổ giáng xuống này, không chỉ chúng nhân ban nhạc mồ hôi dàn dụa, mà đám tỉ muội si tình khổ sở chờ đợi ở bên, cũng chút nữa hóa thành đá vọng phu!

Lại nói thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn, có được mấy lời nói của vị công tử trước mắt, lại nhìn kỹ một phen hành động của hắn, thiếu niên cuối cùng cũng tỉnh táo trong lòng:

"Đây...vị huynh đài này, không phải giở trò hí lộng ta sao! Ai...xem ra bản thân trước đây đắc tội không nhẹ với vị nhân huynh này rồi!"

Khoan khoan...vừa nghĩ đến hai chữ "Trước đây", lại cẩn thận quan sát bộ dáng mặt mũi của vị công tử trước mắt, Tỉnh Ngôn luôn trong trạng thái mơ hồ cuối cùng cũng bỗng nhiên đại ngộ, nghĩ thông suốt vì sao lúc đầu nghe tiếng vị công tử này quen thuộc như thế:

Thì ra, vị "Công tử" đẹp trai này, lại chính là thiếu nữ đêm đó không phân trắng đen phải trái gán cho mình tội "Kẻ trộm sáo" lúc mình đến Bà Dương Hồ thổi sáo. Tuy đêm đó tiếp xúc vội vàng, nhưng dưới ánh trăng không quá ảm đạm, Tỉnh Ngôn vẫn nhìn thấy mang máng hình dạng của thiếu nữ. Sau này, hình ảnh đó lại xuất hiện mấy lần trong các cơn mộng của thiếu niên!

Đối chiếu cẩn thận vài lần, Tỉnh Ngôn càng nhìn càng thấy giống, khóe miệng bĩu bĩu của vị công tử tuấn tú trước mặt này, giống hệt thiếu nữ ngang ngược bên Bà Dương Hồ tối đó.

Kì thật nhắc đến, người thiếu nữ này lai lịch cũng bất phàm, thân phận của nàng ở trong thân tộc cũng rất tôn quý. Ở trong tộc, thiếu nữ này luôn được gọi là "Linh Y Nhi". Danh hiệu "Tuyết Địch Linh Y" vang danh khắp sông hồ, hiện tại mất đi cây sáo ngọc "Thần Tuyết", bảo nàng làm sao không nóng!

Lúc đầu, vừa thấy cây sáo yêu quý của mình nằm trong tay Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi một mực cho rằng Tỉnh Ngôn là thiếu niên lưu manh đã trộm sáo ngọc của mình. Nhưng đêm đó bị thiếu niên lanh lẹ này chuồn mất, lại tĩnh tâm suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có nhiều chỗ không hợp lý.

Thiếu nữ đang phẫn uất, lại nhớ đến mấy ngày nay ông nội đối với mình xin gì được nấy, hỏi đến chuyện mất sáo thì lại giả điếc. Xem tình trạng đó, mười đến tám phần, chuyện mất sáo này là dính đến người ông cười đùa vô thường này!

Chỉ là, thiếu nữ Linh Y Nhi sinh tính hoạt bát, tuy chỗ ở bất phàm, nhưng đối với tuổi trẻ mà nói thì có chút trầm lắng, càng ít người đồng tuổi dám cười nói đùa giỡn với nàng. Lần này không dễ tìm được lý do, gặp được thiếu niên "Gian ngoan" Tỉnh Ngôn, thiếu nữ làm sao dễ dàng bỏ qua chứ!

Linh Y Nhi chỉ một lòng suy nghĩ: "Tình cờ gặo được sáo ngọc, ta trước hết không nói với ông nội. Đợi ta dựa vào mưu trí của bản thân thu hồi sáo ngọc, tiếp đó bắt thiếu niên đáng ghét này chính miệng thừa nhận cây sáo này là ông nội trộm đưa cho hắn, vậy mới hay!"

Nghĩ đến dáng vẻ mắc cười của ông nội khi bị mình vạch trần mưu kế giả câm giả điếc, thiếu nữ nhịn không được bật ra tiếng cười trong trẻo!

Chỉ là, thiếu niên đáng ghét trước mắt này lại biết rõ nguyên nhân trong đó, cũng một lòng suy nghĩ, làm sao mới có thể thoát khỏi sự quấy rầy của nữ nhân ngang ngược trước mặt này.

Tỉnh Ngôn nhìn lén khắp nơi, thấy phần lớn đều là "Người mình", thì không khỏi nhẹ lòng đi nhiều, đảm khí cũng tăng lên. Khóe mắt tình cờ quét qua một chỗ, Tỉnh Ngôn vui mừng trong lòng:

"Có rồi!"