Chương 10: Ôn Dư tâm cơ

Công ty Huy Hoàng vẫn không liên hệ được với Lâm Thiển Tiếu nên đành phải tìm đến Ôn Dư. Đằng nào thì chính Ôn Dư là người đề cử Lâm Thiển Tiếu cho công ty Huy Hoàng.

“Thiển Tiếu là người luôn mềm yếu, nhát gan. Khi bị người ta tuôn lời gièm pha oanh động như vậy, chắc chắn em ấy sẽ sợ hãi trốn đi, không chịu gặp mọi người. Đừng nói là các anh, chính tôi cũng không liên lạc được cho em ấy. Giám đốc Tống cứ thông cảm cho nó một chút đi. Vốn Thiển Tiếu còn nhỏ tuổi lại có học thức không cao nên cách xử lý vấn đề cũng không tốt lắm.”

Nghe Ôn Dư nói xong, giám đốc Tống cũng khách sáo nói, "Tôi cũng hiểu ý của Ôn đại tiểu thư. Cũng may là nhà họ Ôn kịp thời ra tay, dìm scandal xuống. Nếu không thì sợ là công ty của tôi cũng không vượt quá được khó khăn lần này.”

Ánh mắt của Ôn Dư loé lên, trong lòng cô cũng kinh ngạc.

Gièm pha của Lâm Thiển Tiếu còn xuất hiện chưa tới nửa tiếng đã bị xoá mất, cô còn tưởng đây là do giám đốc Tống làm để tự cứu công ty.

Cô cũng từng có ý đồ cho người thổi lại nhiệt độ cho tai tiếng kia nhưng đều thất bại. Hoá ra cũng không phải là giám đốc Tống giấu năng lực của mình, có thủ đoạn hơn người, mà là do có một người khác đã giúp Lâm Thiển Tiếu.

Trong đầu của Ôn Dư nhanh chóng hiện lên một người.

Là Giang Chất!

Đúng rồi, tuy quan hệ của Lâm Thiển Tiếu và Giang Chất không mặn mà gì, nhưng dù sao Lâm Thiển Tiếu vẫn được pháp luật công nhận là Giang phu nhân. Kể cả Giang Chất có chán ghét Lâm Thiển Tiếu đi chăng nữa thì cũng sẽ không ngồi im để bản thân mình trở thành trò cười của người khác.

Ôn Dư dùng động tác uống cà phê nhằm che giấu sự tiếc nuối và ý xấu của mình.

Ở đời này, rõ ràng là Lâm Thiển Tiếu vụng về vô tri, tối tăm và cực đoan, vậy mà cô ta vẫn có thể gả cho Giang Chất.

Tuy rằng Giang Chất không sủng ái Lâm Thiển Tiếu giống như kiếp trước, nhưng trong tình huống Lâm Thiểu Tiếu đội cho anh một cái nói xanh mà vẫn ra tay đè scandal xuống cho cô ta như trước.

Đằng nào thì Lâm Thiển Tiếu đã nɠɵạı ŧìиɧ, lần này chắc là Giang Chất sẽ ly hôn với cô ta nhỉ?

Ôn Dư im lặng khiến cho giám đốc Tống hiểu nhầm. Quả thật tai tiếng của Lâm Thiển Tiếu là do nhà họ Ôn áp xuống. Trong lòng ông ta ngay lập tức có sự đắn đo.

“Tôi cũng không phải là người không có tình nghĩa, chỉ là ngày trước Lâm Thiển Tiếu đã tiếp không ít hợp tác thương nghiệp. Việc này xảy ra mà cô ấy lại chọn trốn đi không giải thích, có không ít thương gia đang tìm, bắt cô ấy đền bù tổn thất. Hiện tại, nhà sản xuất Lưu vẫn còn đang nằm viện, thương nặng chưa tỉnh. Mỗi ngày, vợ của đạo diễn Lưu đều đến công ty làm loạn, việc này cần có Lâm Thiển Tiếu tự mình tới giải quyết. Đằng nào thì chúng tôi cũng không rõ là cái ngày mà hai người đó cùng đi khách sạn đã có việc gì xảy ra.”

Ôn Dư nghe được mấy lời này thì suýt không kìm được mà cười ra tiếng.

Đã nɠɵạı ŧìиɧ thì thôi, lại còn có thêm tội gây thương tích cho người khác. Bây giờ Lưu Hướng Minh vẫn chưa tỉnh lại, nếu không giải quyết tốt có khi còn phải ngồi tù.

Tưởng tượng đến cảnh Lâm Thiểu Tiếu bị bắt ly hôn rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, thanh danh thối nát, lún sâu vào địa ngục, Ôn Dư liền cảm thấy sung sướиɠ vô cùng.

Ý xấu ở trong lòng Ôn Dư nhiều đến mức muốn tràn ra. Nhưng bề ngoài, cô ả lại làm bộ như mình đang lo lắng, mày liễu cau lại, "Nếu không phải là nhìn thấy hot search, tôi cũng không biết Thiển Tiếu vì tài nguyên mà làm ra chuyện như vậy…… Haizz, cũng là do tôi bình thường bận quá, không để ý đến cô ấy.”

Giám đốc Tống cũng thông minh mà không nói tiếp.

Lúc đầu, ông cũng cho rằng nhà họ Ôn mặc kệ Lâm Thiển Tiếu, nhưng khi cô ta bị tuồn ra tai tiếng, nhà họ Ôn lại dùng tốc độ nhanh như chớp, áp vụ bê bối này xuống. Điều này chứng minh nhà họ Ôn vẫn chưa hoàn toàn mặc kệ Lâm Thiển Tiếu.

Lâm Thiển Tiếu là đồ ngu xuẩn, không đáng coi trọng. Nhà họ Ôn sau lưng cô mới là thứ đáng giá nhất.

Dù là “con gái riêng” hay có thân phận gì khác, chỉ cần trên người Lâm Thiển Tiếu vẫn có sự che chở của nhà họ Ôn, thì dù như thế, làm cái gì cũng đều sẽ bị chịu chú ý.

Làm một nữ nghệ sĩ, điều căn bản nhất để kiếm tiền chính là sự chú ý.

“Lúc trước, trong tài liệu của Lâm Thiển Tiếu có để địa chỉ nhà là nơi nhà họ Ôn ở, tôi cũng không thể tùy tiện đến nhà tìm cô ấy, tránh việc quấy rầy người nhà của ngài. Nhưng dù sao thì Lâm Thiển Tiếu cũng là nghệ sĩ của Huy Hoàng, việc công thì phải xử lý theo luật chung, cô ấy không thể trốn mãi được, đúng không?”

Ôn Dư không thèm để ý đến lời nói ám chỉ giám đốc Tống.

Cô cũng không nói cho giám đốc Tống là Lâm Thiển Tiếu đã gả cho Giang Chất, dọn tới nhà họ Giang ở rồi.

Mấy ngày nay Lâm Thiển Tiếu bặt vô âm tín, kỳ thật Ôn Dư cũng bắt đầu có chút bất an, tựa như có việc gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của cô. Cô mượn lý do này để thử thăm dò tình hình Lâm Thiển Tiếu thế nào.

“Giám đốc Tống cứ yên tâm, Lâm Thiển Tiếu là do tôi đề cử cho công ty của các anh, tôi chắc chắn sẽ khuyên bảo nó thật tốt.”

Điều mà giám đốc Tống chờ chính là những lời này của Ôn Dư. Ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì làm phiền cô Ôn, đúng rồi, còn quên chưa chúc mừng cô được chọn làm nữ chính trong 《 Y Phi Truyện 》 . Khương Hoa là đạo diễn có thực lực, phim của ông ấy chắc chắn giúp nâng cao địa vị của các nữ nghệ sĩ. Bằng điều kiện và thực lực của cô Ôn đây thì không chừng cô sẽ nhanh chóng đứng trong top những diễn viên hạng nhất.”

Lời nói dễ nghe thì ai mà chẳng thích, dù biết đây chỉ là lời nịnh hót có lệ.

Ôn Dư cười nhẹ, tạm biệt giám đốc Tống, cô lập tức lái xe về nhà họ Ôn.

Cô biết được Ôn Tử Minh đang làm việc ở phòng sách, Ôn Dư về phòng thay một bộ váy gọn nhẹ có màu sắc nhã nhặn trước, tóc dài đen nhánh được vén ra sau lưng. Cô bưng một ly hồng trà mới pha rồi vào phòng sách tìm Ôn Tử Minh.

“Anh à, anh vừa mới về mà sao không nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay có chuyện gì à mà công việc còn chưa làm xong?”

Ôn Tử Minh ngẩng đầu lên từ máy tính, thấy Ôn Dư trong bộ váy trắng nhã nhặn tới gần, nói với anh những lời quan tâm, dường như sự mệt mỏi đều tan biến, sự lạnh lùng giữa mày cũng tràn ra một chút ôn hoà.

“Không phải em nói là hẹn bạn bè đi ăn cơm à, sao về sớm thế?”

Ôn Dư đẩy ly hồng trà ấm nóng vào tay của Ôn Tử Minh, thuận tiện cầm ly cà phê thừa đi, giận dữ nói, "Dạ dày đã không tốt mà còn uống cà phê. Anh quên bác sĩ đã dặn gì à? Hứ, đây là hồng trà em vừa pha cho anh.”

“Anh uống mấy ngụm để tính thần tỉnh táo thôi.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Tử Minh vẽ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Anh đứng dậy, cầm chiếc hộp được đóng gói tình xảo, đưa cho Ôn Dư, “Quà của em.”

Trong đôi mắt sáng của Ôn Dư ánh lên sự kinh ngạc kèm theo hạnh phúc, “Là cái gì đấy?”

“Em mở ra nhìn xem.”

Ôn Tử Minh cúi người bưng ly hồng trà lên, uống một cách chậm rãi. Ánh mắt ôn nhu nhìn Ôn Dư mở hộp giấy ra, cô lấy ra một hộp vòng tay bằng Kim cương, vui vẻ mà đeo lên cổ tay.

“Thích không?”

Tay của Ôn Dư lắc nhẹ, cười nói với Ôn Tử Minh, “Thích, thật đẹp, đây là sản phẩm mới của TF. Cả thế giới chỉ có một trăm cái. Lúc trước em cũng định đặt một cái mà không được. Làm sao mà anh mua được thế?”

“Thích thì tốt.”

Anh biết Ôn Dư bởi vì không mua được chiếc vòng tay này mà tâm trạng buồn rầu, vì vậy anh đã cố ý mua lại từ người khác với cái giá thật cao để tạo cho cô một sự bất ngờ.

“Coi như bồi thường cho tiếc nuối năm nay không thể tổ chức sinh nhật cho em.” Ôn Tử Minh nói.

Ôn Dư và Lâm Thiển Tiếu có cùng một ngày sinh nhật. Vốn định khi Ôn Dư đủ 20 tuổi thì làm lớn, nhưng hôm đó lại là ngày Lâm Thiển Tiếu “gả” đến nhà họ Giang. Vì vậy mà đây là tiệc sinh nhật kém sang nhất của Ôn Dư từ lúc cô mới chào đời.

Đương nhiên, đây là do chính Ôn Dư yêu cầu.

Sự nhẫn nhịn của Ôn Dư đã đổi lại được sự thương xót của nhà họ Ôn.

Trừ những món quà mà mọi người đã chuẩn bị trước đó, cha Ôn và mẹ Ôn còn tặng thêm biệt thự và xe thể thao. Bà nội và ông nội thì càng làm lớn hơn, trực tiếp lấy một trăm triệu cổ phần của công ty đổi thành tên của Ôn Dư.

Ôn Tử Minh thì dùng mấy trăm vạn để mua chiếc vòng bằng kim cương này.

Ôn Dư nghe thấy Ôn Tử Minh nói vậy thì cười nhẹ, “Không có gì đâu, em có thể ở lại nhà họ Ôn, tiếp tục làm con gái của bố mẹ đã là sự ban ân rồi. Những việc khác đều không quan trọng.”

Ôn Tử Minh xoa đầu Ôn Dư nói, “Nếu Thiển Tiến có một phần mười sự hiểu chuyện của em thì tốt.”