Chương 19.1: Thay con gái trả giá (H+++++)

Đã ba tháng sau khi Thang Gia Lệ giúp công ty thắng thầu, lợi nhuận cũng dần tăng lên, sinh hoạt ngày càng tốt đẹp. Nhưng một sự kiện đột xuất đã lại khiến nàng rơi vào đáy vực.

Tiểu Khiết vừa đến trường trong lúc vô ý đã làm vỡ đầu con trai nhà hàng xóm. Đàn ông trong nhà kia là quân nhân xuất ngũ, cả ngày ở nhà không có việc gì làm chỉ biết chơi mạt chược, dựa vào công việc buôn bán của vợ nuôi gia đình, vợ hắn theo đó cũng thường ra ngoài nhập hàng.

Thang Gia Lệ nghe nói con gái làm vỡ đầu người ta liền vội vàng kéo sang nhà họ xin lỗi.

Thang Gia Lệ gõ cửa, cha hắn là Tất Khắc Bầy cởi trần, chỉ mặc độc một cái qυầи ɭóŧ đi ra.

“Anh Tất, thực xin lỗi. Nữ nhi của tôi không hiểu chuyện đã làm hại con trai anh, tôi mang con gái đến xem cậu bé.” Thang Gia Lệ nhìn hình xăm thanh long cùng cơ bắp rắn chắc trên thân thể hắn không khỏi có chút hoảng loạn.

“Vào đi.” Tất Khắc Bầy không mấy thiện ý để cho nàng vào nhà.

Thang Gia Lệ kéo con gái đi vào, trong phòng chỉ có hai cha con, cậu bé đang bị băng bó trên đầu.

“Cô tính sao?” Tất Khắc Bầy hung dữ nhìn Thang Gia Lệ.

“Anh Tất, thực sự rất xin lỗi. Tôi bồi thường tiền thuốc men cho cháu.”

“Con gái cô đem con tôi đập vỡ đầu mà chỉ cần bồi thường tiền thuốc dễ dàng như vậy sao?” Tất Khắc Bầy mất mặt, môi đôi mắt chuột không thành thực quét tới quét lui trên cơ thể thành thục đầy đặn của Thang Gia Lệ.

“Anh Tất, thật sự rất xin lỗi. Anh xem muốn bao nhiêu tiền?” Thang Gia Lệ đối với tên đàn ông này thật không có hảo cảm, đầu óc ngu ngốc, mặt béo phì đầy thịt, ánh mắt hèn mọn ti bỉ. Nhưng giờ con gái gây họa, nàng không thể không cẩn thận từng li từng tí lấy lòng hắn.

“Bồi thường tiền? Được thôi. Năm vạn đồng. ” Tất Khắc Bầy âm dương quái khí nói.

“Sao cơ? Nhiều như vậy?”

“Năm vạn mà nhiều à? Nếu không phải thái độ nhận lỗi của cô tốt, tôi còn không chỉ lấy như vậy thôi đâu.” Tất Khắc Bầy dùng đôi mắt gian tà quay tròn nhìn Thang Gia Lệ từ trên xuống dưới.

Giữa hè, Thang Gia Lệ cột tóc cao, hiện ra vẻ phong tình của phụ nữ. Nàng mặc thật sự đơn giản, áo sơ mi hồng nhạt hơi mỏng bó sát người, lộ ra cánh tay ngọc trắng như tuyết, gò ngực đầy đặn cao ngất xuyên qua lớp vải, hình dạng nhũ tiêm no đủ thậm chí xuyên qua áσ ɭóŧ mà lồi lên, lắc lư nhảy nhót.

Cổ áo sơ mi của Thang Gia Lệ rất thấp, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, chính giữa còn có thể thấy khe núi. Ống tay áo rộng thùng thình, cố ý có thể từ hướng bên cạnh rình coi được xem được cánh tay cùng bụng nhỏ trắng nõn, lúc nàng không cẩn thận xoay người thậm chí còn có thể nhìn thấy cặρ √υ" tuyết trắng đầy đặn cùng nhũ tiêm đỏ thẫm.

Thang Gia Lệ mặc một chiếc váy tơ tắm ôm chặt bờ mông ngồi trên ghế, một bên đùi khoác lên chân kia, đường cong đầy đặn, rõ ràng là phụ nữ đã bị nam nhân yêu thương qua. Đường xẻ tà cao cao làm lộ bắp đùi, chân nàng rất dài, bóng loáng, không mang tất, theo xuống dưới là đường cong bắp chân duyên dáng. Tức giận nhất chính là nàng mang một đôi cao gót đen bốn phân, để lộ mười ngón chân cân xứng. Thỉnh thoảng nàng lại đung đưa tới lui bàn chân nhỏ xinh đẹp.

Cách ăn mặc này của Thang Gia Lệ làm nàng hết sức vũ mị cùng gợi cảm. Sự đầy đặn thành thục xen lẫn thùy mị phát ra từ từng bộ phận trên cơ thể nàng, cặp đùi mượt mà tuyết trắng lộ ra dưới lớp váy như phát ra ánh sáng mê người.

“Nếu có thể đem dươиɠ ѵậŧ từ từ ma sát đôi chân xinh đẹp này thì tuyệt đối kí©h thí©ɧ.” Đôi chân thanh tú xinh đẹp của Thang Gia Lệ đặc biệt kí©h thí©ɧ giác quan của Tất Khắc Bầy. Hắn chỉ cảm thấy một cổ nhiệt độ đi thẳng xuống khiến dươиɠ ѵậŧ dựng đứng. Hắn đặc biệt xúc động muốn dùng tay vuốt ve chân ngọc, muốn cảm nhận sự bóng loáng và mượt mà của nó.

“Tôi… Tôi không có nhiều tiền như vậy.” Thang Gia Lệ cảm thấy ánh mắt của Tất Khắc Bầy không đúng, mê đắm nhìn chằm chằm vào chân mình. Nàng không biết phải ứng phó như nào với tình huống trước mắt, ngượng ngùng rụt rụt chân.

“Không có tiền? Cũng được, Vậy để tôi đập vỡ đầu con gái cô. Như nào?”

“Tiểu Khiết nhà tôi không hiểu chuyện, xin anh giơ cao đánh khẽ.” Thang Gia Lệ nghĩ thầm cái tên vô lại này vậy mà cũng làm ra được chuyện này, nhưng không dám nói mà luống cuống, khép nép cầu khẩn. Thang Gia Lệ sợ hãi run nhẹ khiến đôi nhũ phong trước ngực cũng run rẩy theo, mềm mại mà co dãn đung đưa.

“Muốn tôi không truy cứu cũng được. Bất quá, có một điều kiện nhỏ…” Tất Khắc Bầy điển hình là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, Thang Gia Lệ càng yếu thế hắn càng bám không tha.

“Điều kiện gì?”

“A. Cô xem cô lớn lên xinh đẹp như vậy, tuổi còn trẻ mà ở góa. Chỉ cần cô nguyện ý cùng ta… ta sẽ không làm lớn chuyện này nữa, như thế nào?”

Tất Khắc Bầy duỗi tay phải như vô tình mà đυ.ng chạm sờ soạng bộ ngực mềm mại của Thang Gia Lệ.

“Đừng như vậy. Anh Tất… Tôi không phải kiểu phụ nữ như vậy, con gái tôi không đúng nên mong anh bớt chút được không? Cho tôi thư thả vài ngày, bây giờ tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy. Bất quá tôi sẽ mau chóng nghĩ cách bồi thường cho anh. Thời gian không còn sớm, chúng tôi phải về rồi.”

Thang Gia Lệ ngồi bên cạnh Tất Khắc Bầy không chú ý bị hắn sờ soạng, mặt nàng đỏ lên vội vàng đứng dậy muốn ra ngoài nhưng đã quá muộn.

“Nơi này cô muốn tới là tới muốn đi là đi à? Cho cô biết, hoặc là lập tức bồi thường, hoặc nếu không có tiền…” Tất Khắc Bầy hung dữ bắt lấy Tiểu Khiết.

“Anh muốn làm gì? Không được động vào con gái tôi.”

“Muốn con gái cô không bị gì, có lẽ cô biết nên làm gì.” Tất Khắc Bầy mê đắm nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của Thang Gia Lệ.

Thang Gia Lệ cầu xin hắn, trong lòng nàng cuộn trào sóng dữ quay cuồng, nàng không muốn làm ra chuyện thấp hèn như vậy, lương tâm cùng sự giáo dục mấy chục năm làm nàng muốn lớn tiếng mắng một câu mặt người dạ thú sau đó đóng sập cửa rời đi nhưng hiện con gái đang nằm trong tay Tất Khắc Bầy, chuyện này, chuyện này…

“Không làm tổn thương con gái cô được thôi. Chỉ cần cô bồi thường năm vạn tiền thuốc men tôi sẽ tha cho con bé. Hoặc là cô ngoan ngoãn nghe lời. Như nào? Muốn bồi thường tiền hay là…”

Tất Khắc Bầy rít điếu thuốc, lạnh lùng quét tới lui trên cơ thể uyển chuyển của Thang Gia Lệ, trên mặt hiện ra tia cười gian da^ʍ tà.

“… Anh muốn cơ thể tôi, tôi có thể cho nhưng trước hết phải thả con bé ra, hơn nữa chỉ được lần này thôi, sau này không được quấy rối nhà chúng tôi nữa…” Sự nhục nhã khiến Thang Gia Lệ thở hỗn hển, mặt trướng đỏ bừng.

“Ha ha. Điều kiện của cô đúng nhiều, bất quá thân thể xinh đẹp như này, một lần cũng đủ rồi… Ha ha… Ta nói trước, ta không muốn ép buộc người khác, nếu cô không muốn tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng nếu đã đồng ý thì phải nghe lời tôi, hiểu không?”

“…”

“Được rồi, giờ bắt đầu thôi. Trước tiên cởϊ áσ ra.” Tất Khắc Bầy bẻ tay.

“Không… Không…” Thang Gia Lệ lắc đầu ui về sau. Nàng biết rõ kết quả như nào nhưng chính thực làm ra chuyện này vẫn khiến nàng kháng cự cực độ.

Tất Khắc Bầy biết rõ con mồi chỉ đang cố giãy dụa trước khi chết, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, loại phụ nữ như Thang Gia Lệ sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ nhưng chinh phục càng khó thì niềm vui càng lớn, có lúc hắn ngược lại không hy vọng con mồi trong tay mình nhanh chóng từ bỏ.

“Sao? Muốn đổi ý? Vẫn còn kịp đó.” Tất Khắc Bầy nhéo cổ Tiểu Khiết.

“Không cần. Anh… phải cam đoan chuyện này chỉ ở đây, một lần duy nhất…”

“Tôi chưa bao giờ nói hai lần.”

“Vì con trẻ, hy sinh một lần.”

“Bắt đầu được chưa? Tôi nói rất rõ ràng, nếu như cô còn muốn suy nghĩ tôi liền ra tay.” Tất Khắc Bầy véo cổ tay Tiểu Khiết.

“Van cầu anh, thả con bé ra trước, tôi đáp ứng, cái gì cũng nghe theo anh…” Thang Gia Lệ cúi đầu, nước mắt trào dâng, cực kì khuất nhục mà dùng tốc độ chậm nhất cởi nút áo trước ngực.

“Không… Không thể được… tôi .. không làm được…” Thang Gia Lệ lại thả tay xuống.

“Mẹ nó, cô nghĩ ông đây không dám bóp chết nó phải không?” Tất Khắc Bầy nói xong nắm cổ Tiểu Khiết nhấc lên cao, gót chân rời khỏi mặt đất.

“A…A…” Con mắt Tiểu Khiết như muốn bật ra ngoài.

“Không cần mà… Xin anh, tôi thề cái gì cũng nghe theo anh, anh muốn làm gì cũng được, xin anh… thả con trẻ ra.”

Thang Gia Lệ bị dọa mất hết sức lực, nàng khóc đến toàn mặt đều là nước.

“Thật sao? Cái gì cũng nghe?”

“Thật… Tôi… nghe… Tôi nghe lời… Cái gì cũng nghe theo anh. Mau thả con bé xuống đừng dọa nó… Tôi thật sự nghe lời.” Thang Gia Lệ như thấy đường sống, liều lĩnh lặp lại, liều lĩnh van xin, phảng phất như sợ mất đi cơ hội trước mắt.

Bản năng người mẹ trong Thang Gia Lệ chiếm lấy tất cả, động vật dù cao dù thấp, trong hoàn cảnh như này, đều sẽ làm ra lựa chọn cứu con mình, kể cả hy sinh chính bản thân.

“Tin tôi… Tôi thật sự nghe lời… Làm gì cũng được.”

“Quỳ trên mặt đất. Cởi cúc quần áo. Hướng con tôi bồi tội…” Tất Khắc Bầy biết mình đã triệt để phá hủy tâm lý chống cự của Thang Gia Lệ, nàng đã hoàn toàn khuất phục rồi. Hắn nhìn qua Thang Gia Lệ bất lực, ném một cây côn bằng trúc tới trước mặt nàng.

Thang Gia Lệ không dám do dự, chân mềm nhũn bịch một cái quỳ trên đất. Từ từ cởi bỏ cúc áo trên người, một chiếc, hai chiếc,… mặc dù chậm hết mức có thể nhưng cuối cùng toàn bộ cúc áo của nàng vẫn bị cởi ra. Tất Khắc Bầy ức chế xúc động trong nội tâm, ánh mắt như mũi tên bắn vào ngực nhũ đẹp đẽ, đập vào mắt là khe núi sâu thẳm, có lẽ do xấu hổ nên cặρ √υ" cao ngất no đủ có chút phập phồng.

Tất Khắc Bầy túm cổ áo Thang Gia Lệ cởi xuống, thẳng đến giữa khuỷ tay mới dừng lại. Lúc này vai thơm, bầu vυ" đang mặc áσ ɭóŧ cùng bụng nhỏ trắng nõn đều lộ ra ngoài không khí. Tất Khắc Bầy nhặt cây gậy trúc trên đất, dùng chân đạp xuống lưng Thang Gia Lệ đem nàng giẫm nằm rạp trên sàn, sau đó đem cây gậy xuyên qua móc khóa của áσ ɭóŧ giữa tấm lưng trắng ngần.

“Đi qua kia. Khấu đầu lạy con trai tôi một trăm cái.” Tất Khắc Bầy nghiêm nghị ra lệnh sau đó chọn một điếu thuốc khoan thai tự đắc thưởng thức thân trên Thang Gia Lệ.

Thang Gia Lệ nước mắt chảy đầy mặt, khuất nhục bò tới, vì con gái, đừng nói dập đầu, dù lên núi đao nàng cũng không oán hận.

“Một trăm cái nhớ lấy. Thiếu một cái tôi cho cô biết tay… Nhớ kỹ. Vừa dập đầu vừa nói với con tôi: Thực xin lỗi tôi sai rồi. Có nghe thấy không?”

“Xin anh, thả con bé ra đã, nó còn nhỏ, không chịu nổi… Anh nói cái gì tôi cũng nghe…”

“Xem thái độ của cô. Tính mạng con gái cô nằm trong tay cô đó. Biết không?”

“Biết… biết…”

“Còn không mau dập đầu tạ tội với con tôi.” Tất Khắc Bầy thả Tiểu Khiết.

“Thực sự xin lỗi. Chúng tôi sai rồi.”

Thang Gia Lệ nghe lời lập tức không ngừng dập đầu với Tất Minh, chỉ e Tất Khắc Bầy không hài lòng, nàng một hơi lạy đến hơn 70 cái, thẳng đến khi vai đau nhức, cổ muốn gãy đoạn, nhưng vì con gái, nàng chỉ có thể kiên trì.