Chương 8: Ta bảo hộ ngươi

Tỷ tỷ? Ngọc Trường Khanh đã nghe Vương Đại Tráng nhắc đến tỷ tỷ của hắn hai lần, không khỏi không lưu ý đến người này.

Chỉ là nhà của Vương Đại Tráng không lớn, liếc sơ qua một cái đã thấy hết toàn bộ, nhưng từ đầu tới cuối Ngọc Trường Khanh vẫn chưa thấy tỷ tỷ của Đại Tráng đâu, y đang bị thương, có một số thứ phải phòng hờ, liền mở miệng hỏi: "Xin hỏi lệnh tỷ...đang ở đâu?"

Vương Đại Tráng vừa nghe, lập tức ủ rũ cúi đầu xuống, cả người ỉu xìu: "Tỷ ấy...đã mất lâu rồi..."

Ngọc Trường Khanh cũng không có ý định chọc vết sẹo người khác, y mím môi, có chút mất tự nhiên nói nhỏ: "Thật xin lỗi."

Vương Đại Tráng lấy lại tinh thần, thấy Tiên Quân đang tự trách thì vội vàng xua tay: "Không sao hết, ngươi cũng đâu biết chuyện này, Tiên Quân, ngươi bị thương nặng lắm, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là không thể rời đi được."

"Nếu ta đã cứu ngươi trở về, vậy thì ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói thân phận của ngươi cho ai biết hết."

"Hơn nữa, ta biết được rất nhiều thảo dược có thể trị thương, nhất định có thể chữa lành cho ngươi, ngươi ở đây chờ, ta lập tức đi gọi Vương nhị thúc tới."

Ngọc Trường Khanh khi nghe tới câu "ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi" của Đại Tráng thì đã sớm ngây người.

Trước giờ còn chưa có ai nói với y câu này.

Tính từ lúc y nhập tiên môn đến nay đã có mấy trăm năm, từ đó đến giờ đều không cần ai đi theo bảo vệ, cho dù có bị thương, thì cũng chỉ lẳng lặng bế quan tịnh dưỡng.

Y vốn tưởng rằng cả đời này của mình đều sẽ mạnh mẽ kiên cường, không cần bất cứ ai quan tâm bảo vệ.

Ngay cả khi nãy vừa mới tỉnh dậy, Ngọc Trường Khanh nghĩ đến rất nhiều thứ, kẻ thù tìm đến, sư huynh đệ đồng môn lo lắng, thân tử đạo tiêu, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến cần người đứng ra bảo vệ y, bởi vì y là bông hoa tuyết cô độc trên đỉnh núi, là hàn băng dưới vực sâu, y đã quen với việc tự mình chống chọi mọi thứ.

Vậy mà không nghĩ tới lúc sinh thời, ở dưới tình huống mất hết tu vi, ngay tại thời điểm cả người chật vật nhất, lại có người nói với y "Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."

Tuy rằng lời này nói ra trước mặt Hàn Dương tôn giả có vẻ như không biết tự lượng sức mình, nhưng Ngọc Trường Khanh chỉ cảm thấy đáy lòng tê dại.

Giờ phút này, lời nói của Vương Đại Tráng như một nét bút rực rỡ tô điểm cho sinh mệnh nhạt nhẽo dài đằng đẵng của Ngọc Trường Khanh.

Cũng may Hàn Dương tôn giả có định lực hơn người, rất nhanh đã giấu đi tất cả những cảm xúc hỗn loạn sâu trong đáy mắt, nhanh chóng gọi lại Vương Đại Tráng đang định đi ra ngoài, thanh âm thêm chút ôn hòa ngay cả chính y cũng khó phát hiện ra: "Không cần tìm đại phu, ta là bị kiếm chém, nếu để người khác biết sẽ sinh thêm nhiều chuyện thị phi, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Vương Đại Tráng ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, hắn nhíu mày nói: "Nhưng nếu không đi tìm đại phu, vết thương của ngươi làm sao mà lành?"

Ngọc Trường Khanh nói nãy giờ, đã hơi đuối sức, y thở hổn hển: "Không sao, ta là Tiên Quân mà, ngươi phải tin tưởng bản lĩnh của ta, một chút thương tích này không chết được đâu."

Vương Đại Tráng nghe vậy cũng yên tâm mấy phần. Hắn quay trở về mép giường, mang theo ánh mắt sùng kính cẩn thận nhìn Ngọc Trường Khanh, âm thanh còn có chút hưng phấn nói: "Vậy thì tốt rồi, ta đã nói mà, ngươi lớn lên đẹp như vậy, xiêm y lại trắng như tuyết, không giống như người phàm, quả nhiên ngươi là tiên quân!"

Ngọc Trường Khanh: “……”

[Cho nên lúc trước tên này luôn miệng kêu Tiên Quân, là do dựa mặt với quần áo mà đoán mò?!]

Uổng cho y còn đề phòng tới lui!

Nghĩ tới bản thân vừa mới bị lừa một vố, l*иg ngực Ngọc Trường Khanh liên tục phập phồng, một cơn tức ngay lập tức kéo tới, y hít sâu một hơi, khó lắm mới kiềm chế được bản thân không nổi giận ngay tại chỗ.

Đành chịu thôi, đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, y cắn chặt răng, bỏ lơ qua cái vẻ mặt hưng phấn của Vương Đại Tráng, nói tiếp: "Cho nên, để che giấu tai mắt, ta sẽ không dùng linh lực, cố gắng sinh hoạt giống như người bình thường....Ngươi hiểu chưa?"

Tiên Quân đã nói tới như vậy, không hiểu cũng phải cố mà hiểu, Vương Đại Tráng gật đầu lia lịa: "Hiểu rồi, hiểu rồi, ngươi không cần dùng linh lực gì đó đâu, trong nhà có ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."