Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Quốc Đại Đế

Quyển 1 - Chương 2: Diêm Xuyên

« Chương TrướcChương Tiếp »


- Gϊếŧ!

- Nhị ca! ngươi gϊếŧ nhị ca ta, ta liều mạng với ngươi!

- Người nào ngăn ta chết, gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ!

…………..

Bên ngoài nhà trúc những tiếng kêu gϊếŧ vang lên ngút trời, máu tươi đên cuồng rơi, bùn đá văng khắp nơi, hàng loạt thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất. Các tướng sĩ giáp bạc tử thương hơn phân nửa nhưng mà vẫn như trước tử thủ lấy nhà trúc.

Hoắc Quang cùng với thống lĩnh giáp đen đã chém gϊếŧ đến đỏ cả mắt. Mỗi người đều mang thương tích nhưng chém gϊếŧ vẫn càng lúc càng hung dữ mạnh mẽ hơn.

Đám tạp dịch bên ngoài nhà trúc đều là toàn thân run rẩy, vẻ mặt của trung niên thái giám thì hiện lên sự lo lắng.

Lúc này ánh mặt trời đã bắt đầu xuất hiện rồi xua tan đi bóng tối ở bốn phía làm cho trong lòng mọi người bỗng nhiên an tâm. Thời khắc bóng tối trước bình minh đã đi qua.

- Két kẹt!

Cửa nhà trúc bỗng nhiên mở ra.

- Vù vù!

Trung niên thái giám lập tức xoay người lại.

Một thiếu niên mặc áo bào màu vàng với sắc mặt tái nhợt, nhìn qua cực kỳ gầy yếu đang chậm rãi đi ra.

- Vương gia! Vương gia mau đi vào ẩn núp chớ để cho quân giặc thấy được!

Trung niên thái giám lập tức nôn nóng kêu lên.

Thiếu niên thản nhiên liếc nhìn trung niên thái giám rồi không để ý mà tiếp tục nhìn tình cảnh chém gϊếŧ máu tanh này.

- Nghiệt chủng kia đã đi ra, nhanh cùng nhau lên gϊếŧ hắn!

Ánh mắt của một gã tướng sĩ giáp đen sáng lên rồi nhanh chóng kêu lên.

- Vương gia? Chạy mau!

Những tướng sĩ giáp bạc sốt ruột hô to.

- Gϊếŧ!

Đám tướng sĩ giáp đen càng hung hãn mãnh liệt hơn.

- Vương gia, lão nô hộ tống Vương gia ly khai nơi này a! Nơi này đã bị cung phụng của Đại Trịnh quốc bố trí pháp trận, chỉ cần có thể lao ra pháp trận thì có thể được cứu rồi, bên ngoài có Hộ Quân doanh của chúng ta!

Trung niên thái giám xông lên với vẻ mặt lo lắng.

Vẻ kinh hoàng nên có lại không xuất hiện trên mặt của thiếu niên. Thiếu niên nhìn mọi người, trong mắt hiện ra sự lạ lẫm, nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng đến việc thiếu niên phán đoán tình thế trước mắt.

- Trận pháp?

Thiếu niên thản nhiên nói.

- Vương gia, nếu ngươi còn không đi thì sẽ không kịp đâu!

Trung niên thái giám sốt ruột hô lên.

Thiếu niên lắc đầu rồi xoay đầu nhìn xung quanh một cái. Hai mắt hắn hơi nheo lại rồi chỉ một lát sau thì ánh mắt của thiếu niên liền tập trung vào một chỗ trong rừng trúc. Nhìn chắm chú vào chỗ rừng trúc kia, ánh mắt của thiếu niên lại biến thành vô cùng băng lãnh.

Lúc này ở chỗ sâu trong rừng trúc có hai gã nam tử. Một gã mặc hoa phục trong mắt hiện lên vẻ đắc ý cùng u ám nhìn chằm chằm về phía nhà trúc. Một gã khác lại là một lão già xấu xí mặc đạo bào.

Trước mắt lão đạo sĩ cắm một lá cờ nhỏ. Trên hai bàn tay của lão tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt đang không ngừng truyền vào lá cờ nhỏ. Trong mắt hắn cũng hiện ra vẻ đắc ý.

- Triệu Thiên Đức, nếu không phải là ngươi thì chúng ta không thể tìm thấy nơi đây được! Yến Đế khẳng định là không thể tưởng tượng được Triệu gia Yến quốc các ngươi lại muốn gϊếŧ chết nghiệt chủng này.

Lão đạo sĩ âm ta cười nói.

- Yến Đế? Hắn cũng chỉ mong sao tên nghiệt chủng này chết sớm. Dù sao thân phận của tên nghiệt chủng này cũng quá đặc thù, hơn nữa cha mẹ hắn lại đã chết.

Triệu Thiên Đức cười lạnh nói.

- Thân thế của nghiệt chủng này rất đặc biệt, nếu ta là Yến Đế thì ta cũng muốn cho hắn chết. Nhưng mà nghiệt chủng này đã ở đây được bảy năm rồi mà Yến Đế cũng không lấy cớ gϊếŧ chết hắn cũng như không hề sốt ruột, vậy mà Triệu gia ngươi lại bắt đầu sốt ruột rồi? Cạc cạc cạc!

Lão đạo sĩ âm ta cười nói.

Triệu Thiên Đức nhìn Mã cung phụng rồi khẽ mỉm cười nói:

- Yên tâm, chờ khi Triệu gia ta không chế được Đại Yến quốc thì những đáp ứng với các ngươi nhất định sẽ làm được. Mười sáu thành của Yến Châu Nam Cương sẽ không thiếu một phần nào cho các ngươi.

- Ha ha ha, Triệu Thiên Đức là con trưởng của Triệu gia, lời của ngươi tự nhiên là đại biểu cho Triệu gia, ta tin!

Thần sắc Mã cung phụng âm tà cười nói.

Đối với Mã cung phụng thì việc Triệu Thiên Đức có đáng tin hay không cũng không trọng yếu mà quan trọng chính là Đại Yến quốc vì vậy mà càng ngày càng loạn.

- Nghiệt chủng kia đi ra!

Triệu Thiên Đức lập tức nói ra.

Mã cung phụng liền nhìn lại rồi lộ ra một tia khinh thường nói:

- Đi ra thì thế nào, dù sao cũng là một người chết. Có trận pháp của lão phu vây khốn thì Hộ Quân doanh căn bản không thể phát hiện được sự khác thường ở đây.

- Không đúng, nghiệt chủng kia lại nhìn qua đây rồi!

Triệu Thiên Đức đột nhiên biến sắc nói.

- Không có khả năng, hắn chỉ là một phàm nhân làm sao có thể nhìn thấu được đại trận của ta?

Mã cung phụng không tin nói.

Nhưng nói còn chưa hết lời thì Mã cung phụng đột nhiên cảm thấy như bị độc xà nhìn chằm chằm vào. Tóc gãy sau lung hắn toàn bộ đều dựng lên, hắn nhìn về thiếu niên trước cửa nhà trúc với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào Mã cung phụng. Trận pháp căn bản không thể ngăn được ánh mắt hung lệ kia. Hai người đối mặt để cho Mã cung phụng lập tức có cảm giác như bị núi lớn ép xuống.

- Đây, đây là ánh mắt gì?

Mã cung phụng kinh hãi nói.

Hai mắt thiếu niên trừng lớn, một cổ lệ khí như hung thần từ trong hai mắt bắn ra.

Người ngoài không thể phát giác được, nhưng mà Mã cung phụng cẩn thận nhìn thấy được trong lúc thiếu niên vừa trừng mắt liền dường như thiện địa phát sáng lên. Một cỗ ý chí to lớn bay thẳng đến chính mình.



Ý chí! Ẩn ở bên trong hồn phách, phát ra từ hai mắt. Nó không liên quan đến tu vi mà đến từ tầm tình lịch duyệt của thiếu niên ở kiếp trước.

- Gầm!

Mã cung phụng dường như nghe được một tiếng rồng ngâm với thanh âm cực lớn trùng kích vào Mã cung phụng để cho thần hồn của hắn run rẩy một lúc rồi tinh thần đột nhiên hoảng hốt.

Trong thời gian hoảng hốt thì hắn dường như thấy được trong đôi mắt của thiếu niên bắt ra một đầu Kim Long rất lơn.

Kim Long trợn mắt, giơ nanh múa vuốt, vừu vẫy đuôi vừa gào thét lao đến. Khí thế to lớn của nó để cho Mã cung phụng cảm thấy như ngày tận thế đã đến.

Sắc mặt Mã cung phụng lập tức biến thành kinh hãi đến cực điểm. Long uy mạnh mẽ ép xuống làm cho toàn thân Mã cung phụng cứng đơ không thể động đậy, cứ tuy ý cho Kim Long to lớn ập vào mặt.

"Rống!"

Kim Long gào thét rồi trùng kích vào trên người Mã cung phụng. Trong lúc mơ hồ thì quanh thân Mã cung phụng đột nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng màu xanh lá. Ánh sáng màu xanh lá kia rất giống hịnh dạng của Mã cung phụng, nếu như có tu giả thấy được thì tất nhiên sẽ kinh hãi bởi vì ánh sáng màu xanh lá kia chính là hồn phách của Mã cung phụng.

Một ánh mắt? Trùng kích Mã cung phụng cho hồn bay phách lạc?

Việc này cần ý chí mạnh mẽ cở nào mới có thể làm được? Đậy là nhân vật cấp nào a?

Thân thể Mã cung phụng mềm nhũn không còn cảm giác.

- Mã cung phụng ngươi làm sao vậy?

Triệu Thiên Đức lập tức kinh hãi kêu lên.

Liếc mắt của thiếu niên thì chỉ có Mã cung phung có thể cảm thấy được nhưng với người khác lại không cảm giác được ý chí to lớn này trùng kích, càng không thể nhìn thấy được Kim Long to lớn do ý chí ngưng tụ thành.

Mã cung phụng hồn bạy phách lạc, chết một cách không thể chết lại, đại trận trước kia mà hắn chủ trì cũng ầm ầm tan rã.

Bốn phía rừng trúc vốn là bay lượn đầy sương mù nhưng trong chốc lát lại nhao nhao tản đi.

Thiếu niên trước nha trúc, sau khi phát ra một ánh mắt thì thân hình hơi rung lên, sắc mặt trắng bệch.

- Thân thể kiếp này vẫn là quá yếu!

Thiếu niên có chút cảm thán.

- Vương gia, mau theo lão nô đi thôi!

Trung niên thái giám lo lắng nói. Nhưng thiếu niên lại lắc đầu bởi vì nguy cơ đã được giải trừ!

- Nhanh, địch tập kích!

- Toàn bộ tiến về nhà trúc!

- Bảo vệ Vương gia!

...

Chỗ sâu bên trong rừng trúc đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân.

Bên ngoài nhà trúc, đám tướng sĩ giáp đen đang chiếm ưu thế tuyết đôi nghe thấy đều lập tức biến sắc.

- Chuyện gì xẩy ra? Người của Hộ Quân doanh săp tới rồi hả?

Một tên tướng sĩ giáp đen lập tức kinh hãi kêu lên.

- Chuyện gì xẩy ra? Người của Hộ Quân doanh săp tới rồi hả?

Một tên tướng sĩ giáp đen lập tức kinh hãi kêu lên.

- Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đã đến, viện quân đã đến!

Một tên tướng sĩ giáp bạc cũng hưng phấn kêu lên.

- Viện quan đến? Trận pháp đã bị phá? thật tốt quá, thật tốt quá!

Trung niên thái giám lập tức kích động nói.

- Được cứu rồi, được cứu rồi!

Một đám tạp dịch cũng hồi phục lại tinh thần.

Phá xong đại trận để cho thiếu niên tuy rằng có chút hư thoát, nhưng mà ý chí Đế Vương kiếp trước lại để cho hắn vẫn rất điềm tĩnh đứng trước cửa nhà trúc, ánh mắt thì lạnh lẽo nhìn toàn cuộc.

Xa xa truyền đến những âm thanh của Hộ Quân doanh, quân giáp đen bên ngoài nhà trúc liền trở thành một mảnh hoang mang rồi loạn. Tuy rằng lúc trước có một ít tử thương nhưng cũng không phải quá nhiều, nhưng bậy giờ đại quân Hộ Quân doanh vừa đến thì sẽ không còn chỗ để thể trốn .

Lập tức có một số quân giáp đen hơi chậm chạp biến đổi thần hình chuẩn bị chạy trốn.

Thống lĩnh giáp đen thấy vậy liền biết là không ổn.

- Bốn phía nơi đây đều là người của Hộ Quân doanh, ai cũng không thể trốn thoát. Hiên tại chỉ có thể bắt giữ nghiệt chủng kia. Hoặc là gϊếŧ, hoặc là bắt giữ nghiệt chủng!

Thống lĩnh giáp đen ngay lập tức hét lớn một tiếng.

Sau tiếng hét của thống lĩnh giáp đen thì quân giáp đen vừa mới mất đi ý chí chiến đầu lại lẫn nữa bùng cháy lên. Liền cùng nhau hướng về chỗ thiếu niên.

- Thề sống chết bảo vệ Vương gia.

Hoặc Quang lo lắng hét lớn một tiếng.

- Rống!

Lập tức quân giáp bạc cũng liên tục hét lên. Viên quân săp đến cho nên ý chí chiến đấu của quân giáp bạc cũng bùng cháy lên.

- Gϊếŧ!

- Xì xì!...

Cuộc chém gϊếŧ điên cuồng nhất được bắt đầu. Trong ánh đao bóng thương, máu tươi cùng với óc phun ra, nội tang tung bay, tình cảnh vô cùng máu tanh.

Đám tạp dịch kinh hãi không dám nhìn còn trung niên thái giám cũng là một vẻ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía thiếu niên.

Ánh mắt thiếu niên không hề có vẻ sợ hãi, dù là nội tang bay đến cách đây không xa thì thần sắc của thiếu niên vẫn rất lanh nhạt, không có hành động gì.

- Rống!

Giữa lúc sắp thua binh thì thống lĩnh giáp đen bộc phát ra toàn bộ tiềm năng, hai mắt đỏ ngầu lao về phía thiếu niên. Để nhảy ra khỏi vòng chiến với Hoắc Quang thì hắn đã phải trả giá là bị một thương của Hoắc Quang xuyên qua cánh tay phải.

Cánh tay phải tàn phế chỉ còn lại cánh tay trái nhưng thông lĩnh giáp đen cũng không để ý mà tay trái cầm lấy chiến đao lao thẳng đến thiếu niên.

- Tiểu nhân vô sỉ, đừng chạy!

Hoặc Quang hét lớn một tiếng.

Đáng tiếc là có sau tên tướng sĩ giáp đen vây quanh Hoặc Quang, tuy rằng thương pháp của Hoắc Quang rất cường thịnh nhưng cung không thể nhất thời chém gϊếŧ sáu tên này được.



Trong nháy măt Thống lĩnh giáp đen liên tới trước mặt thiếu niên, vẻ mặt của hắn rất dữ tợn. Đại đao trong tay hung hăng chém tới thiếu niên.

Trong lúc một đao chém xuống thì trên đao tràn ra một đạo huyết quang tràn đầy sát ý. Một đáo kia chém xuống cánh tay của thiếu niên, có lẽ thống lĩnh giáp đen không muốn thiếu niên mà muốn bắt sống để uy hϊếp quân giáp bạc.

- Vương gia!

Trung niên thái giám thét lên một tiếng kinh hãi nhưng cũng không thể kịp cứu viện.

Mắt thất đại đao sắp trảm đến thiếu niên thì lúc này hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn tụ tối chỗ này, có hưng phấn, có kinh hãi.

Đã xong, đã xong, Vương gia đã xong! Thiên niên đã ở chỗ này đã được bảy năm, tuy rằng mọi người không dám tìm hiểu những cũng biết được đại khái tu vi của thiếu niên, căn bản không thể ngăn cản được một đao kia.

Trường đao đập vào mắt, thần sắc của thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, không hề có một tia sợ hãi.

Không trốn mà ngược lại thiếu niên còn tiến về phía trước một bước.

Một bước này nhìn như tùy ý nhưng nếu là cao thủ chân chính thì đều hiểu. Tiến lên đón đao, việc này không chỉ cần dũng khí, bởi vì việc này không phải dũng khí có thể làm được. Nguy hiểm đến thì người ta sẽ sinh ra một loại né tránh theo bản năng. Đây là một loại phản ứng theo bản năng.

Ý chí của thiếu niên chế trụ bản năng của chính mình, bước ra một bước lại cần phải có mạnh mẽ tự tin mới làm được. Một bước liền lập tức bỏ qua một đao kia.

Thống lĩnh giáp đen rất kinh ngạc khi thấy một đao này của mình thất bại. Việc này, việc này làm sao có thể? Mình thế nhưng là cao thủ Lực cảnh tầng sáu a! Làm sao có thể để cho một thiếu niên gầy yếu tránh né? Đây là một thiếu niên gầy yếu sao?

Sau một khắc, thống lĩnh giáp đen nhìn vào về hai mắt của thiếu niên. Lạnh giá, lạnh giá đến cực điểm, anh mắt thiếu niên tựa như đang nhìn người chết. Lập tức tóc gáy toàn thân thống lĩnh giáp đen dựng đứng lên, một cảm giác tử vong liền tràn gập cơ thể.

Làm sao có thể? Hắn chỉ là một thiếu niên gầy yếu. Lực cũng chỉ là tầng ba sao có thể để cho ta có cảm giác như vậy?

Bởi vì một bước của thiếu niên mà để cho khoảng cách của hai người lại gần hơn, nên những người phía sau không thể thấy được động tác của thiếu niên, nhưng trung niên thái giám ở một bên lại thấy rất rõ.

Chỉ thấy thiếu niên bỗng nhiên nâng tay phải lên, thay phải làm thành như một cái trảo, đầu ngón tay tỏa ra một tia kim quang rồi dung một tốc độ cực nhanh cắm vào cổ họng của thống lĩnh giáp đen.

- Xì!

Máu tười tràn ra từ mu bàn tay thiếu niên. Cổ họng là nhược điểm của thân thể đã bị một trảo của thiếu niên đâm xuyên qua.

Thống lĩnh giáp đen lập tức cứng đờ, hai mắt trừng lớn, khuôn mặt thì hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.

- Bành!

Thiếu niên đạp một cước ở trên người thống lĩnh giáp đen đang cưng đơ, đạp hắn bay ra.

Thống lĩnh giáp đen dường như không có sức lực vứt bỏ trường đao bịt lấy cổ họng nhìn về thiếu niên với vẻ mặt kinh hãi. Vẻ mặt thiếu niên vẫn lạnh giá như trước, trong lòng bàn tay phải lại đang cầm một khối máu thịt, là một đoạn yết hầu.

Một trảo của thiếu niên liền gắt xuống một đoạn yết hầu cảu thống lĩnh giáp đen.

Hầu như tướng sĩ ở bốn phía đều là da đầu run lên. Đây, đây là nghiệt chủng có thể tùy ý gϊếŧ chết sao?

Thấy được lỗ thủng trên cổ của thống lĩnh thì quân giáp đen lập tức mất đi ý chí chiến đấu.

- Ầm ầm!

- Chạy mau a!

Quân giáp đen lập tức ầm ầm chạy trốn.

- Bắn tên!

Xa xa truyền đên tiếng hô to của tướng sĩ Hộ Quân doanh.

- Hưu! Hưu! Hưu!...

Liên tiếp là những mũi tên từ xa bắt tới, lập tức quân giáp đen bị trúng tên hơn một nửa. Đương nhiên, đại bộ phần là bắn vào chân bọn hắn, do đó cũng không phải mỗi mũi tên đều đưa người ta vào chỗ chết!

Nháy mắt đã cố gần một nghìn tướng sĩ đến phụ cận rồi dùng thủ đoạn lôi đình chạy đến bắt lại những tướng sĩ giáp đen.

- Hạ quan tới hộ giá chậm, thỉnh Vương gia trách phạt!

Sau khi bắt hết đám quân giáp đen thì một đám tướng sĩ nhanh chóng đến thỉnh tội.

- Hoắc Quang hộ giá bất lực, thỉnh vương gia trạch phạt.

Hoắc Quang cũng rất nhanh quỳ xuống.

Trong nhất thời, ngoài trừ những tướng sĩ đang trông giữ hoặc đuổi bắt quân giáp đen ra thi tất cả các tướng sĩ bên ngoài nhà trúc đều quy trên mặt đất thỉnh tội.

- Hộ giá?

Hai mắt thiếu niên nhíu lại.

Hộ giá, hai từ nảy chỉ dùng trên người Đế Vương, thân phân của mình ở kiếp này lại là Vương gia, vì sao lại dùng hộ giá?

- Vương gia? Người có phải đã nhớ lại chuyện trước kia hay không?

Trung niên thái giám ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.

- Hả?

Thiếu niên nhìn về trung niên thái giám.

- Đúng rồi, hôm nay là ngày 9 tháng 9. Vương gia, lão nô phụng theo mệnh của cố Vương gia, đây là năm thứ bảy rồi, ngày 9 tháng 9 hàng năm Vương gia đều mất trí nhớ một lần, quên hết quá khứ. Đều là do lão nô truyền đạt mọi chuyện ngày trước!

Trung niên thái giám cung kính nói.

Ngày 9 tháng 9 hàng năm, đều mất đi trí nhớ? Thần sắc thiếu niên khẽ động liền hiểu được nguyên nhân. Ý chí của kiếp trước còn tồn tại ở trong huyệt Thiên Môn, vào ngày 9 tháng 9 đều trung kích một lần vào huyệt Thiên Môn. Ý chí của kiếp trước rất cường thịnh, cắn bản kiếp này không thể so sánh được, do đó hàng năm trung kích đều làm cho trí nhở của kiếp này biến mất rất nhiều. Hôm nay, càng là cuốn sạch đi trí nhớ của kiếp này rồi.

- Vương gia, ngài họ Diêm tên Xuyên!

Trung niên thái giám cung kính nói.

- Diêm Xuyên?

Thiếu niên lẩm bẩm cái tên này. Trầm mặc một lúc, cuối cùng thiếu niên mới gật đầu nói:

- Đã như vậy, sau này cứ gọi ta là Diêm Xuyên a!

Thiếu niên đã tiếp nhận tên của kiếp này.

- Vương gia là Vương gia của Đại Yến quốc có địa vị tôn sùng nhất, một tự Tịnh Kiên Vương! Địa vị có thể ngang hàng với bệ hạ!

Trung niên thái giám trịnh trọng nói.

- Một tự Tịnh Kiên Vương?

Lông mày Diêm Xuyên nhíu lại.

Kiếp trước Diêm Xuyên với tư cách là Đế Vương cho nên rất hiểu, bầu trời không thể có hai mặt trời, nước không thể có hai vua. Đế Vương là người đứng đầu một quốc gia, không có bất kỳ người nào có thể so sánh, Đế Vương uy nghiêm không để cho bất kỳ ai chà đạp. Một tự Tịnh Kiên Vương? Vớ vẫn, sao có thể có loại Vương Tước này?
« Chương TrướcChương Tiếp »