Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Quốc Đại Đế

Quyển 1 - Chương 6: Một Chữ "Trấn"

« Chương TrướcChương Tiếp »


Từ trên núi xuống, Diêm Xuyên liền hạ lệnh:

- Hoắc Quang, ngươi đi chỉnh quân, nhất thiết phải chuẩn bị cho thỏa đáng sau đó đến nhà trúc chờ ta!

- Vâng!

Hoắc Quang tuân lệnh rồi liền lập tức rời đi. Hai mươi quân sĩ giáp bạc bảo vệ lấy Diêm Xuyên còn Lưu Cẩn thì đi theo Diêm Xuyên trở về nhà trúc.

- Bút lống đều ở đây chứ?

Diêm Xuyên hướng về Lưu Cẩn hỏi.

- Vâng, Vương gia tuy rằng rất ít khi dùng đến nhưng vẫn luôn để ở đấy!

Lưu Cẩn cung kính nói.

- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi! Không có lệnh của ta thì không cho bất kỳ kẻ nào đi vào!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Lưu Cẩn cung kinh trả lời rồi mang theo long hiếu kỳ mà thối lui ra khỏi nhà trúc rồi đóng cửa nhà trúc lại.

Diêm Xuyên lúc này mới nhìn những bút lông này. Tổng cộng có năm mươi bốn cái bút, nhưng mà những bút l*иg này ở trong mắt Diêm Xuyên lại quá kém. Lúc trước lấy một cái chỉ vẻn ven viết lên hai chữ Chân Hùng cũng đã không chịu được sự trùng kích của thiên địa nguyên khí mà hỏng mất.

- Rầm rầm!

Diêm Xuyên vứt rất nhiều bút lông xuống đất, những bút lông này đều không thể chịu nỗi chữ viết của hắn.

Năm mươi bốn cái chỉ còn lại có ba cái bút lông tím ngọc, ba cái này đều được khắc lên một con Ngọc Long rất tinh mỹ.

Hắn trải ra một tờ giấy Tuyên Thành rồi bình tâm tĩnh khí mà nắm lấy một trong ba chiếc bút. Diêm Xuyên lại lần nữa nhìn xuống tờ giấy đã được trải trên bàn và trầm mặc một lúc.

Hai mắt Diêm Xuyên híp lại, dường như ở trong lòng hắn đang phác họa lại bản thảo vậy. Bỗng nhiên hai mắt Diêm Xuyên mở ra, lập tức có một đạo tinh quan từ trong đó bắn ra. Hắn nâng bút lên châm vào mực rồi bắt đầu chậm rãi viết xuống giấy.

- Hô!

Gió xoáy lại lần nữa nổi lên ở bốn phía trong phòng, thậm chí bốn phía còn ngưng tụ ra sương mù nhàn nhạt. Theo mỗi một nét bút được viết xuống thì dường như có một đạo kim quang từ ngòi bút tỏa ra, kim quang bắn ra bốn phía, trong phòng thì gió mưa ẩn hiện. Kim quang phát ra từ ngòi bút càng ngày càng sáng hơn.

Diêm Xuyên cứ một nét rồi lại một nét, đúng là hắn viết lên chỉ một chữ "Trấn" rất lớn. Rõ ràng là nước mực đen nhanh nhưng mà sau khi viết xong thì chữ lại tràn ra kim quang rất quỷ dị. Rồi một nét cuối cùng cũng được viết xong.

- Hô!

Gió xoáy, sương mù bốn phía rất nhanh đều bị hút vào trong chữ "Trấn" kia.

- Oanh long long!

Diêm Xuyên vẫn cầm lấy bút, hắn có thể nghe được trong chữ truyền ra những âm thanh nổ vang.

Sau khi thu nạp tất cả mưa gió thì chữ "Trấn" càng phát ra lóng lánh hơn. Thậm chí ở trong những tiếng nổ vang thì còn phóng ra kim quang rất chói mắt, kim quang chiếu rọi khắp nơi, ở trong kim quang còn chậm rãi hiện lên một tòa kim tháp hình bát giác có bảy tầng.

Vô danh kim tháp lại tràn đầy một loại khí thế trấn áp tất cả. Một chữ "Trấn" làm hiện ra một tòa kim tháp. Chữ viết của Diêm Xuyên cũng đã triệt để ổn định ở cảnh giới "Bút sa hiện khí tượng".

- Phù...!

Diêm Xuyên hài lòng mà thở ra một hơi thật dài. Giờ phút này bút lông tím ngọc trong tay đã biến thành bột mịn, nó đã hoàn toàn bị thiên địa nguyên khí phá hủy rồi.

Sắc mặt Diêm Xuyên trắng bệch, hắn hiện ra một nụ cười khổ rồi nói:

- Đa số những người luyện chữ, khi viết chữ thì đều dẫn động thiên địa nguyên khí ở bốn phía quán nhập vào bản thân để rèn luyện thân thể, đây cũng là một việc rất tốt. Nhưng mà không ngờ rằng thân thể này của trẫm lại bởi vì nguyên khí quá nhiều mà thiếu chút nữa đã không chịu nổi? Hắc hắc!

Diêm Xuyên nhìn vào kim thóa đang lơ lửng trên mắt giấy Tuyên Thành kia thì hắn liền cười nhạt một tiếng rồi nhẹ nhàng đưa tay ra gấp lại.

Sau khi tờ giấy được gấp lại thì kim tháp cũng bỗng nhiên biến mất. Diêm Xuyên gấp tờ giấy chồng lên nhau mấy lần rồi cẩn thận thu vào trong ngực.

Tiếp theo hắn ngồi khoanh chân và nhắm mắt lại, hắn điều tức một thời gian ngắn rồi lại đứng dậy đi đến mở cửa nhà trúc đi ra.

Bên ngoài nhà trúc, Hoắc Quang cùng với Lưu Cẩn đang đứng chờ. Ở cách đó không xa là một cái kiệu lớn cần mười sáu người nâng.

- Vương gia!

Mọi người cung kính hành lễ.

- Chuẩn bị xong?

Diêm Xuyên thản nhiên hỏi.

- Vâng, ba ngàn tướng sĩ của Hộ Quân doanh đã được chỉnh đốn toàn bộ. Thuộc hạ đã lệnh cho năm trăm tướng sĩ đi trước để tìm hiểu tình hình quân địch ở bốn phía!

Hoắc Quang cung kính trả lời.

- Ừ!

Diêm Xuyên thỏa mãn gật gật đầu.

- Bảo người mang theo bàn viết cũng như bút giấy mực của ta! Đến lúc đó sẽ có ích!

Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn.

- Vâng! Vương gia, tám cái cờ hiệu lúc trước đã được rút bạch ti ra và dệt thành một tấm vải trắng ba thước!

Lưu Cẩn lập tức đưa ra một tấm vải trắng rất mềm nhẵn mà lại mỏng như cánh ve!



- Hả?

Diêm Xuyên tiếp nhận tấm vải trắng rồi nhìn một lúc mới hài lòng nói:

- Tốt, vậy thì cũng mang theo! Đến lúc đó sẽ có ích cho ta!

- Vâng!

Lưu Cẩn cung kính nói.

- Nếu như tất cả đã sẵn sàng vậy thì lập tức đi thôi!

Diêm Xuyên mở miệng nói.

- Vâng! Mời Vương gia lên kiệu!

Lưu Cẩn lập tức nói.

- Ừ!

Diêm Xuyên gật gật đầu. Một bên cái kiệu có mười sáu tướng sĩ đang cung kính chờ hắn. Hắn bước lên rồi đưa tay ra vén rèm lên và tiến vào bên trong.

Mười sáu người nâng kiệu lên. Không gian bên trong kiệu rất lớn, nó như một cái phòng nhỏ, có cữa sổ, có bàn có ghế, trên bàn còn có lư hương đang tỏa ra cùng với điểm tâm, hoa quả.

Diêm Xuyên rất thư thái ngồi xuống rồi cầm lấy một quả nho bóc vỏ ra bỏ vào miệng, vô cùng ngọt. Cỗ kiệu này tuy rằng còn kém so với Long xa của mình năm đó nhưng cũng xem như thoải mái.

- Xuất phát!

Diêm Xuyên mở miệng nói.

- Vâng!

Hoắc Quang liền đáp một tiếng. Cỗ kiệu được chúng tướng sĩ nâng lên rồi chậm rãi di động, nó được từ từ nâng lên rồi hướng về chỗ hai ngàn tướng sĩ đang đứng ở phía xa xa, cuối cùng được chúng tướng sĩ bảo vệ ở chính giữa.

Lưu Cẩn phân phó một số tướng sĩ khiêng theo bàn viết cùng với giấy bút mực rồi chậm rãi hướng về núi Long mạch mà đi.

---------------------------------

Trên đỉnh núi Long mạch, hồ nước nhỏ trên đỉnh núi nơi mà Diêm Xuyên đang lao tới.

Giờ phút này, bốn phía hồ nhỏ đều tràn ngập sương trắng để cho không có người nào có thể thấy rõ được tất cả trong hồ. Mà ở bên ngoài hồ nhỏ lại có cắm xuống bốn cái lá cờ nhỏ màu trắng, ở chỗ cờ nhỏ đều có sương trắng dũng mãnh phun ra. Hiển nhiên sương mù ở trong hồ nhỏ này đều đến từ trận pháp do bốn cái lá cờ nhỏ này tạo thành.

- Lệ!

Bầu trời trên cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng hạc kêu, trong mây trắng có một con Tiên hạc cực lớn đang xuyên thẳng qua.

Tiên hạc cao bằng hai người, trong lúc nó vỗ cánh thì mây trắng ở bốn phía đều bị thổi bay trong nháy mắt.

- Lệ!

Tiên hạc lại kêu lên rồi đáp thẳng xuống hồ nhỏ trên đỉnh núi.

- Bành!

Sương mù ở bốn phía đều bắt đầu chuyển động, Tiên hạc đã hạ xuống bên cạnh hồ nhỏ. Cái mỏ dài củ nó mổ một cái vào trong hồ nhỏ, một con cá lớn bị mổ lên trên không rồi nó há miệng gắp lấy và nuốt xuống.

Lúc này, trong hồ nhỏ đột nhiên lao ra một bóng dánh thiếu nữ.

- Bành!

Thiếu nữ chỉ để cho cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, mái tóc thuận theo nước mà vuốt ra phía sau đầu. Thiếu nữ có bộ mặt rất xinh đẹp và thanh tú, mắt và mũi cũng rất tinh xảo, sắc mặt hơi nhuận hồng, thoạt nhìn thấy cực kỳ xinh đẹp.

Hồ nước trong veo, mơ hồ có thể thấy được thân thể tuyệt đẹp kia. Làn da trắng trẻo nõn nà, hai tay mảnh khảnh, mông to chân dài, toàn bộ thân thể giống như một tác phẩm nghệ thuật để cho người khác nhìn thấy liền sinh ra một trận tâm thần hốt hoảng say mê.

- Lệ!

Tiên hạc vui sướиɠ kêu lên với thiếu nữ.

- Tiểu Hạc nhi, nơi này chính là một cái Long mạch, nước rất ngọt. Tuy rằng không bằng trong nhà nhưng mà chúng ta đi ra những ngày qua thì đây chính là thứ nước có chất lượng tốt nhất rồi. Ta đã thật lâu rồi không có tắm rửa, ngươi cũng thế, tắm a, hì hì!

Thiếu nữa khoát nước vào người Tiên hạc.

- Lệ lệ!

Tiên hạc vũ động đôi cánh cùng hướng về thiếu nữa mà vẩy nước. Một người một hạc vui đùa ầm ĩ để cho xuân sắc hiện ra. Những âm thanh vui cười như chuông bạc của thiếu nữ cứ truyền ra.

Đùa giỡn được một lúc thì toàn thân Tiên hạc đều bị nước dính vào, đến đây một người một hạc mới dừng lại. Thiếu nữ bơi bơi ở trong hồ vào nhìn về Tiên hạc nói:

- Bọn hắn lại thúc giục ta?

- Lệ!

Tiên hạc gật gật đầu.

- Hặc hặc, tạm thời không cần phải xen vào bọn hắn. Phong Cấm Sâm Lâm này chính là một cái đại Phong Thủy trận, tuy rằng chín sao liên tiếp lần này đã đưa tới đại lượng âm phủ chi khí trung kích để cho trận pháp sinh ra sơ hở và yếu đi, nhưng mà làm sao có thể dễ dàng đi vào trong đó như vậy được?

Thiếu nữ cười nói, rồi lại tiếp tục nói:

- Bọn hắn tìm cửa vào? Vậy thì hãy để cho bọn hắn tìm đi! Văn Nhược tiên sinh không đến thì chỉ bằng vào đám Phong Thủy sư gà mơ kia thì khẳng định còn chưa đủ. Ta bây giờ sẽ không đi tìm đâu. Bên trong đại Phong Thủy trận này tất nhiên sẽ vô cùng hung hiểm, đi vào sớm thì chết sớm. Đợi người của tông môn ở khắp nơi đến thì để cho bọn hắn đi vào trước sau đó chung ta mới lại đi vào! Không thấy rằng đến bây giờ mà Văn Nhược tiên sinh vẫn còn chưa tới sao? Tới sớm cũng chỉ là vô dụng!

- Lệ lệ!

Tiên hạc lai tiếp tục kêu dài lên.

- Yên tâm, Vạn Diệu Yên Liên ở trong trận tất nhiên là của ta đấy!



Thiếu nữ lắc đầu rồi tự tin nói.

- Lệ!

- Tiếp tục tuần tra cho bản Thánh Nữ a, bản Thánh Nữ muốn tiếp tục tắm rửa!

Thiếu nữ lại đối với Tiên hạc cười nói.

- Lệ!

Tiên hạc gật gật đầu. Đôi canh khẽ vỗ liền bay lên trên trời cao, nhưng mà khí lưu được tạo ra do cánh vỗ quá lớn nên thiếu nữ bị đại lượng nước bắn tới rồi lập tức gội lên khuôn mặt thiếu nữ.

- A, tiểu Hạc nhi ngươi chờ, ta sẽ báo thù!

Thiếu nữ cười mắng với Tiên hạc ở trên trời.

- Lệ!

Tiên hạc mang theo sự đắc ý và vui sướиɠ mà bay thẳng lên mây xanh tiếp tục đảm nhiệm việc hộ pháp.

----------------------

Hộ Quân doanh đi ở bên trong rừng, vừa vặn hết một buối mới cách núi Long mạch không xa.

Diêm Xuyên ngồi trong kiệu vẫn kiên nhẫn chờ. Hoắc Quang và Lưu Cẩn đi theo bên ngoài kiệu.

- Dừng!

Trong kiệu đột nhiên truyền ra âm thanh của Diêm Xuyên.

- Phía trước dừng lại!

Hoắc Quang lập tức hét lớn một tiếng. Cũng may la chỉ có hơn hai ngàn tướng sĩ cho nên đội ngũ rất nhanh liền dừng lại.

Hoắc Quang tò mò nhìn về phía kiệu. Trong kiệu, Diêm Xuyên xốc lên ống tay áo ở tay trái làm lộ ra một cái bớt giống như hạt giống ở cổ tay.

Giờ phút này, cái bớt đang phát ra lục quang nhàn nhạt. Hắn khẽ vuốt vuốt cái bớt giống như hạt giống này rồi cười nhạt nói:

- Sau khi Soán Mệnh Diễn Sinh cũng chỉ có Độc Đằng ngươi là cùng một chỗ chuyển thế với trẫm. Đáng tiếc, hôm nay trẫm không có Tinh nguyên nên không có cách nào nuôi nấng ngươi, không có cách nào làm cho ngươi phát triển. Mặc dù Độc Chủng đã rất yếu nhưng cũng không có thay đổi về năng lực phân biệt độc. Nến như đã cảnh báo, tuy rằng chỉ vẻn vẹn một lần thì cũng có nghĩa là bốn phía tất sẽ có độc vật nào đó!

Độc vật?

Diêm Xuyên vén màn đi ra khỏi kiệu.

- Vương gia?

Đám người Hoắc Quang tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn xung quanh một vòng.

Đây là một cái hẻm núi, hai bên là núi đá, trên núi đá thỉnh thoảng có một số cây cối.

Diêm Xuyên thoáng dò xét liền đột nhiên thấy được một cây nhỏ rất xanh tươi ở giữa sườn núi, trên cây có hai trái cây màu hồng rất đẹp.

- Quả Túy Nguyên? Xem như không tệ!

Diêm Xuyên mỉm cười nói rồi sau đó hạ lệnh với Hoắc Quang:

- Hoắc Quang, đi lên hái xuống hai cây nhỏ kia, đừng để đυ.ng vào hai quả nhỏ phía trên!

- Vâng!

Hoắc Quang đáp ứng một tiếng rồi chỉ qua mấy lần mượn lực hắn đã đến được giữa sườn núi.

Dựa theo yêu cầu của Diêm Xuyên, hắn nhổ tận gốc cây nhỏ kia. Tiếp theo liền rất nhanh xuống núi rồi mang theo lòng hiếu kỳ đi đến trước mặt Diêm Xuyên.

- Vương gia!

Hoắc Quang được lên cây nhỏ.

- Quả nhiên là quả Túy Nguyên!

Diêm Xuyên hài lòng tiếp nhận. Bỗng nhiên hắn nhíu lông mày lại, hình như có cảm ứng được điều gì đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi.

Giờ phút này, trên đỉnh núi có mười tám tên nam nữ trẻ tuổi đang đứng đó. Cầm đầu là một nam tử áo đen, lông mày hơi nhăn lại, sau lưng có đeo một thanh trường kiếm, tay không rời kiếm với vẻ mặt to mò nhìn về Diêm Xuyên.

- Đại sư huynh, là hắn sao?

Những người khác nhìn về nam tử áo đen hỏi.

- Không sai được, tuy rằng bảy năm không thấy, nhưng mà cho dù hắn có hóa thành tro thì ta cũng có thể nhân ra!

Một nam tử áo tím bên cạnh hưng phấn nói. Vẻ mặt nam tử áo tím rất u ám, hắn nhìn về phía Diêm Xuyên với ánh mắt đắc ý cùng oán hận.

- Trên núi là người phương nào?

Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.

- Diêm Xuyên, ngươi đồ ma bệnh đến hôm nay mà vẫn còn chưa chết sao?

Thiếu niên áo tím nói ra với vẻ mặt lạnh lùng và trào phúng.

- Hả?

Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại, từ trong lời nói của thiếu niên áo tím hắn liền cảm giác được một tia sát ý?

Hắn là ai?
« Chương TrướcChương Tiếp »