Chương 19: Màu hồng ái muội

Editor+Beta: Crashpike

Ngón tay anh trắng nõn, khớp xương rõ ràng, từ khe hở ngón tay có thể thấy lấp ló ánh mặt trời, cấm dục lại gợi cảm.

Ừng ực, ừng ực.

Sở Dung nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình.

"Anh làm gì vậy?" Cô vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc cổ tay của anh.

Lục Trạch Nhất không trả lời, đôi mắt hẹp dài yên tĩnh chăm chú nhìn cô.

Một giây.

Hai giây.

Được được được, anh đẹp trai nhất.

Sở Dung rốt cuộc cũng chịu thua, cô dùng sức cầm lấy cổ tay anh, đặt bàn tay lên đầu mình.

"Là như thế này sao?"

Sở Dung vừa nói, vừa cố ý cọ vào lòng bàn tay anh.

Nhiệt độ cơ thể Lục Trạch Nhất cùng người khác rất khác biệt, là nóng.

Không, rất nóng mới đúng.

Không phải phát sốt chứ, Sở Dung nghĩ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thử vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt của anh.

Ánh mắt Lục Trạch Nhất lạnh nhạt, nói: "Thật ra tôi chỉ muốn nhờ em xắn giùm tay áo thôi."

Thân thể Sở Dung lập tức cứng đờ.

Sao không nói sớm!

Thế mà khi nãy tên này còn dám dùng ánh mắt đó nhìn cô, chắc chắn là cố ý.

Sở Dung "À" lên một tiếng, chậm rãi kéo tay anh xuống, ngoan ngoãn xắn áo đến khuỷa tay.

Nếu đôi này vuốt ve eo cô, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ?

A a a, rốt cuộc cô đang nghĩ cái mẹ gì vậy, đúng là sắc đẹp hại người mà!

Đầu ngón tay Sở Dung run rẩy, mất một lúc lâu Lục Trạch Nhất lại đưa một tay khác qua.

Trên cổ tay trái anh, mang một chiếc đồng hồ màu xám, Sở Dung liếc mắt nhìn một cái, hiện tại đang là hai giờ đúng.

Có lẽ Lục Trạch Nhất sợ nóng, cởϊ áσ khoác gió đen bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Nút áo thứ nhất trên sơ mi được mở ra, loáng thoáng có thể thấy được xương quai xanh.

Mẹ ơi!

Sở Dung đã giúp anh xắn xong tay áo, thế mà ánh mắt lại không nhúc nhích cứ dừng lại trên người anh.

"Nhìn cái gì vậy?" Lục Trạch Nhất cảnh cáo giơ tay gõ nhẹ lên trán cô.

"Không......"

Đại não Sở Dung trống rỗng, ấp a ấp úng mãi không thốt ra được một lời. Đèn đỏ lúc này đã chuyển thành màu xanh, đoàn xe phía trước chậm rãi di chuyển.

Một lát sau, Sở Dung lấy lại tinh thần.

Vừa nãy không phải chỉ là một động tác nhỏ, cô là đang ngây ngốc cái gì đây?

Đúng là yêu tinh hại người mà, Sở Dung quơ quơ đầu, vứt hết mấy ý nghĩ trong đầu đi.

"Lục Trạch Nhất."

"Hửm?"

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Tới rồi sẽ biết." Anh nói.

Sở Dung không hỏi gì thêm, cô tựa lưng vào ghế ngồi, gần như si mê mà nhìn anh.

Trên thế giới tại sao lại có người đàn ông gợi cảm như vậy?

Từ mắt, mũi, cằm......

Người đàn ông này, thậm chí cả hàm dưới cũng giống như bức tranh điêu khắc tỉ mỉ

Trên đường dần dần thưa bớt bóng người, bóng cây cứ chốc lát lại dừng lại trên người hai người.

Sở Dung nhìn anh cả một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.

Tên này một chút cũng không khẩn trương.

Một chút cũng không hoảng loạn.

Một chút cũng không --

Sở Dung xoay đầu, dùng khuỷu tay chống vào cửa sổ, ngón tay xỏ vào mái tóc, cào cào vài cái.

Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì vậy, anh làm sao có thể thích cô?

Nhiều nhất về sau cũng chỉ là bắt tay hợp tác mà thôi, việc này biểu hiện điều gì, giữa công ty Khải Tiến với công ty Càn An, anh tương đối thiên vị Càn An hơn.

Cô quả thật quá mất khống chế.

"Nếu đúng là đánh cắp bí mật thương mại, thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Sở Dung ổn định tâm tình, hỏi.

Lục Trạch Nhất bình tĩnh nói: "Thì việc nào ra việc đó, phải xem tiền bạc phi pháp có bao nhiêu, đánh cắp cái gì, tạo nên tổn thất gì."

Chuyên nghiệp đến như vậy?

Sở Dung suy nghĩ sâu xa, kỳ thật hiện tại Lục Trạch Nhất không đáp ứng cũng không có gì không tốt, có lẽ anh còn có thể lấy được từ bên Khải Tiến thêm một ít tư liệu.

Nhưng nếu đổi cách khác, anh luôn giữ thái độ trung lập, vậy thì cô cùng anh lại có thêm thời gian tiếp xúc với nhau.

"Tới rồi." Lục Trạch Nhất nói.

Anh ngừng xe trước cửa nhà Sở Dung, Sở Dung vừa muốn mở miệng hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở đống cỏ khô ngoài kia, không hé răng nửa lời.

Nơi đó loáng thoáng có thể thấy được vài người, khoảng cách quá xa, Sở Dung không thấy rõ mặt bọn họ.

"Những người này vẫn luôn nằm vùng ở đây." Lục Trạch Nhất nói.

"Khải Tiến?"

"Không biết," Lục Trạch Nhất lắc đầu, "Nhưng chỉ cần có người qua đi, bọn họ liền chạy mất."

"Là những người ở quán bar lúc trước sao?" Sở Dung lại hỏi.

"Trong những người này không có anh ta."

Sở Dung nhíu mày.

Rốt cuộc mấy người này, nhìn chằm chằm cô làm cái gì đây?

"Hiện tại là thời điểm không an toàn." Lục Trạch Nhất lãnh đạm nói, "Về sau lúc em tan tầm, tôi đều sẽ tới đón về."

Sở Dung không thể tin được mở to hai mắt: "Thật không vậy?!"

Mặt trời mọc ở phía tây??

"Chuyện này chỉ có tôi biết," Lục Trạch Nhất quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, mở lời: "Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ phụ trách."

Sở Dung: "......"

Cảm động không quá ba giây.

"Nhưng làm sao mà anh biết được." Ánh mắt Sở Dung loé lên, bỗng nhiên nở nụ cười gian trá, "Nói thật đi, có phải anh hay ở chỗ này nhìn lén em đúng không?"

Đừng giảo biện nữa, đại luật sư Lục.

Tinh tế nghĩ lại xem, dù hiện tại không thích cô thì thế nào?

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, hiện tại còn đón đưa mỗi ngày, việc bắt lấy tên này quả thực là dễ như trở bàn tay.

"Bệnh nghề nghiệp," Lục Trạch Nhất bắt đầu di chuyển xe, "Khứu giác của luật sư, so với em tưởng tượng còn nhạy bén hơn nhiều."

"Ah~." Sở Dung bừng tỉnh gật gật đầu.

May mắn ghê, anh còn chưa biết cô biết võ.

Năm phút đồng hồ sau, một người đàn ông từ dưới gốc cây từ từ đứng dậy.

Anh ta nhón chân nhìn theo phía đuôi xe, mở miệng hỏi: "Chị Thường, thế này thật sự không có chuyện gì chứ?"

Người phụ nữ ở bên cạnh dựa người vào thân cây nghỉ ngơi, nghe được câu nghi vấn, liền mở to hai mắt, nói: "Đương nhiên."

Thường Thanh Hàm cười nói: "Phần còn lại thì phải xem bản lĩnh Lục Trạch Nhất thôi."

Chàng trai bộ dáng ngây thơ gật gật đầu.

Thường Thanh Hàm duỗi duỗi người, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại mở miệng dặn dò: "Nhớ cho kỹ, đừng nói việc này cho Tô Cửu biết."

Cô vẫy vẫy nắm tay: "Bằng không chị sẽ cho biết tay."

Chàng trai bên cạnh lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Lục Trạch Nhất quay xe lại con đường cũ, cảnh vật không ngừng lùi lại, lúc Sở Dung quay đầu, khoé môi Lục Trạch Nhất nhẹ nhàng cong lên.

Rốt cuộc cũng lừa được tới tay.

Lục Trạch Nhất chuyển động tay lái một cách chậm rãi.

Trong khoảng thời gian này, phải từ từ khiến cho cô hiểu biết hoàn toàn về hắn thôi.

Không sao anh vẫn còn thời gian.

-

Nhiệt độ ngày càng giảm xuống, Sở Dung vẫy vẫy tay với chiếc xe ở phía sau, nhanh chóng tiến vào cửa công ty.

Từ ngày Lục Trạch Nhất nói những lời đó, quả nhiên mỗi ngày anh đều canh chuẩn thời gian tới đón cô.

Sở Dung tháo khăn quàng cổ xuống, hà một hơi, thở ra một luồng khói trắng.

Lạnh quá đi mất.

Cô chà xát hai tay, bước chân vào thang máy, ấn nút.

Vốn còn cho rằng tên này rốt cuộc cũng thông suốt rồi, có thể cùng anh phát triển vài thứ, nhưng lại không nghĩ tới, Lục Trạch Nhất thật sự chỉ là đưa đón cô mà thôi.

Ghê tởm hơn chính là, trong khoảng thời gian này, đến cả bữa cơm hai người còn không ăn được với nhau!

Rốt cuộc anh đang vội làm gì vậy?

Sở Dung ngẩng đầu nhìn con số không ngừng nhảy lên.

Cô thường xuyên nhìn thấy anh mang theo tai nghe Bluetooth, nói với người bên kia điện thoại đến một câu cô cũng không hiểu.

Sở Dung lắc đầu, người đàn ông cô coi trọng, quá khó để cưa đổ.

Tầng 4.

Sở Dung nhấc chân đi vào cửa.

Chiêm Tri Hạ vẫn đang làm việc chăm chỉ, cô ấy vốn dĩ là một người yên tĩnh, trải qua sự việc kia so với lúc trước bây giờ tính tình càng thêm trầm mặc.

Mấy nhân viên trong công ty thường xuyên tụm lại một chỗ vừa uống cà phê vừa khe khẽ nói nhỏ, Sở Dung thở dài, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Nếu một ngày không bắt được kẻ phản bội, thì ngày đó sẽ là một ngày đau khổ.

"Mấy ngày gần đây cô ngồi xe ai tới công ty vậy?" Phí Nhạn Tình hỏi.

"Một người bạn." Sở Dung trả lời.

Tương lai cũng có thể là bạn trai.

"Bên Lục Trạch Nhất thế nào rồi?"

Cô ta thử cô làm gì?

Sở Dung mặt không đổi sắc trả lời: "Công ty Khải Tiến cùng công ty Càn An, xét về tính tương đối, anh ấy hẳn là sẽ chọn Càn An."

Phí Nhạn Tình nghiêm túc nói: "Lục Trạch Nhất từ trước đến nay nói một là một, anh ta có thể căn bản không nghĩ......"

Dư lại vài từ, cô ta nhịn xuống.

Mẹ nó, Sở Dung cố gắng không trợn tròn hai mắt, còn không phải là muốn cho cô biết khó mà lui sao, đến cửa cũng không có nhé.

"Người bạn khi nãy tôi bảo chính là Lục Trạch Nhất."

Lời nói vừa dứt, Sở Dung liền hối hận.

Nếu mà Lục Trạch Nhất biết cô ăn nói lung tung, chắc hẳn anh sẽ tức giận mất.

Phí Nhạn Tình mở to hai mắt, còn muốn hỏi thêm vài câu thì điện thoại vang lên, Sở Dung liếc mắt một cái vào màn hình.

Thật là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.

Như vậy, bị lộ ra thì cũng không phải là lỗi của cô đâu nhỉ.

"Dạ?"

Sở Dung cười tủm tỉm trả lời.

"Em để quên đồ trong xe của tôi."

"Hả?"

"Chìa khóa." Lục Trạch Nhất nhắc nhở.

Sở Dung vỗ vỗ cái trán: "Đợi xí, em xuống liền."

"Không cần."

Âm thanh gần như vừa dứt, Sở Dung ngẩng đầu lên, Lục Trạch Nhất đã đẩy cửa văn phòng ra.

"Tôi sẽ lên đấy."

Không khí lạnh ngắt như tờ.

Sở Dung ngẩn người.

"Vứt đồ bừa bãi." Lục Trạch Nhất chậm rãi đi đến trước mặt cô, đặt chìa khóa lên trên mặt bàn.

Ngay sau đó, anh lại chậm rãi ném ra một quả bom hạng nặng.

"Buổi tối có khả năng tôi sẽ tới trễ." Anh bình thản nói, "Nhớ phải chờ tôi."

Yên tĩnh như tờ.

Trời ạ.

Sở Dung chớp chớp mắt, môi đỏ từ từ cong lên, cô cười cong cả mắt.

Lục đại luật sư nha.

Thì ra chúng ta ái muội như vậy sao?

Sở Dung ngẩng đầu lên, dùng ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cầm lấy góc áo của anh.

Vậy --

Đã vậy đừng trách cô mạnh tay đó nha

- ----------

Sao bữa nay tui lười edit vậy nhỉ, cần gấp một động lực cho tui siêng lênn