Chương 29: Lục tiên sinh hung ác!

Edit: Crashpike

Beta: Crashpike

Sở Dung muốn từ trên người anh leo xuống, thế mà lực trên cánh tay của Lục Trạch Nhất khác xa với cô nghĩ cứ như gong xiền ôm lấy eo cô, làm cô chỉ có thể bám vào anh, nửa chân chạm vào đất.

Hả.

Sở Dung thấp giọng nói: "Anh buông em ra."

Chiếc quần này có chút ngắn,lúc mới mặt thì chỉ thấy lộ mắt cá chân, không nghĩ tới đến cả quần giữ ấm bên trong cũng rộ ra.

Thất sách đúng là thất sách mà

Lục Trạch Nhất: "Em đỏ mặt cái gì?"

"Anh đừng có cười."

"Rất đáng yêu," Lục Trạch Nhất gật đầu, "Anh nói thật đó."

Thật con mẹ nó chứ thật.

Sở Dung nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy lần sau em mua một thùng cho anh mặc."

Lục Trạch Nhất cười phá lên, không chêu trọc cô nữa. Anh cởϊ áσ khoác gió của mình ra, mặc vào người cô, giọng anh có chút nhẹ nhàng như đang dỗ giành: "Thế này thì sẽ không thấy được nữa"

Đồ vô lại.

Sở Dung hừ ra một tiếng, tai nóng lên, thấp giọng nói: "Thế này thì còn được."

Cô hất cằm, vừa lúc có thể nhìn thấy xương hàm của Lục Trạch Nhất.

"Anh đừng có quên, hiện tại anh đang theo đuổi em," Sở Dung giơ tay chọc chọc hầu kết anh, "Nếu anh mà làm em tức giận, em liền không đáp ứng anh."

"Đừng chọc loạn."

Sở Dung ngửa đầu cắn một chút.

Lục Trạch Nhất: "......"

-

Hai người vốn dĩ muốn đi mua sắm, nhưng đang đi dạo, Sở Dung bỗng nhiên nổi lên hứng thú với quay thịt nướng bên đường.

"Thật ra em không đói bụng," cô dừng lại, chớp chớp mắt nhìn về phía quầy bán bên kia, "Chúng ta có thể tới đó nếm thử không, giữa trưa lại ăn cái khác."

Nhìn rất là ngon.

Lục Trạch Nhất nói: "Bên trung tâm thương mại có cái khác."

Sở Dung quay đầu, dùng sức mà nói: "Chỉ ăn một chút thôi."

Cô thật sự không đói chỉ là đột nhiên muốn ăn thôi.

"Ăn nhiều thịt nướng không tốt cho sức khỏe."

Sở Dung vươn ba ngón tay, hướng về phía anh vẫy vẫy ra hiệu một bên lại nói: "Anh vào mua đi, em ở ngoài chờ anh."

Như vậy cô sẽ ăn ít lại.

Lục Trạch Nhất thở dài một tiếng: "Được, chỉ ba cây thôi đó."

Chậc chậc.

Sao anh chàng này lại thiếu chuyên nghiệp vậy

Sở Dung sửa lại cho đúng: "Là 30 cây." Nói xong, cô lại bổ sung, "Thịt dê đó."

Lục Trạch Nhất giơ tay gõ gõ trán Sở Dung.

Nhìn bộ dạng bất đắt dĩ của anh, so với lúc trước tốt hơn nhiều.

Đây là biểu hiện mà con người nên có..

Sở Dung ngửa đầu cười hì hì, biết điều mà nhón chân hôn chụt vào mặt anh: "Cục cưng, em ở đây chờ anh."

Lục Trạch Nhất: "Em gọi anh là gì?"

Sở Dung làm nũng cười nói: "Anh."

Lục Trạch Nhất: "Trả lời cho đúng."

"Anh mau đi đi, darling." Sở Dung đẩy anh về phía trước đi, "Gia ở đây chờ anh."

Lục Trạch Nhất lúc này mới nhấc chân đi về phía quầy bán, còn không quên chêm them một câu: "Chỉ mu aba cây."

Hưe?

Sở Dung đưa tay muốn bắt lấy anh vậy mà Lục Trạch Nhất lại nhẹ nhàng tránh thoát.

Vô lại.

Sở Dung hừ ra một tiếng, nếu không mua đủ 30 cây, cô liền đứng đây nổi giận.

Lục Trạch Nhất đi vào đã được một lúc, Sở Dung không chút để ý lấy di động ra đứng trước bậc thang chờ.

Thời tiết hôm nay thật sự rất lạnh.

Sở Dung thắt chặt khan quàng cổ của mình, hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, phối với khan quàng cổ màu trắng nhìn rất hợp.

Nói mới nhớ vì để có được Lục Trạch Nhất, cô phí không ít tâm tư đâu.

Nhưng vẫn muốn nổ lực hơn nữa.

Sở Dung vô thức ngẩng đầu, vừa lúc thấy được mấy người đàn ông từ phía đối diện đi tới.

Gì vậy?

Sở Dung buông di động.

Người đàn ông dằng trước mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn bạc, tay ái xắn cao, lộ ra một đoạn hình xăm con hổ.

Thời tiết như vầy mà mặc ít như vậy, không phải có bệnh thì chính là đang muốn vận động kịch liệt.

Mấy người xuanh quanh anh t anhifn cũng không phải người tốt, bọn họ ai cũng cực kỳ vạm vỡ, cao lại cường tráng, người thấp nhất cũng à một mét tám.

Tất cả đều để tóc húi cua.

Tóc húi cua?

Một mặt người mơ hồ lóe qua trong đầu Sở Dung.

Người đàn ông mặc vest lúc trước cũng để tóc húi cua.

Sống lưng Sở Dung thẳng tẳng, mím chặt môi.

Vài người quả nhiên dừng lại trước mặt Sở Dung, bao xung quanh cô thành một vòng tròn.

Sở Dung sắc mặt trầm tĩnh, hỏi: "Đây là có ý tgì?"

Người đàn ông mặc đồ màu đen dẫn đầu mở miệng: "Chúng ta không muốn làm khó cô, cô chỉ cần đi theo chúng ta một chuyến là được."

Sở Dung cong môi đỏ, cười hỏi: "Khải Tiến mới như vậy đã không muốn thấy tôi?"

"Chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc."

Vớ vẩn.

Sở Dung hỏi: "Lúc trước người đánh Úy Vĩnh Diệu là các ngươi phải không?"

Người đàn ông kia vẫn lặp lại câu kia: "Theo chúng tôi đi một chuyến."

Sở Dung nắm chặt nắm tay.

Lục Trạch Nhất chắc sắp ra tới đây, nếu để đám người này nhìn thấy, có lẽ sẽ phát sinh sự việc không tốt

Cô tốt xấu vẫn là cao thủ nhu đạo.

Sở Dung hít hítcái mũi, lập tức trở nên nhu nhược.

Giọng cô vừa nhẹ nhàng lại mềm mại, nói: "Nếu không nói rõ rang, tôi sợ."

Thế nào, vừa nhìn đã thấy đáng yêu lại vô tội?

Đám đàn ông ngu ngốcc này chắc chắn sẽ lơi lỏng cảnh giác.

Quả nhiên, mấy người đàn ông kia đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo cô về phía bên kia.

Chỗ này khá hơn một chút, nhiều ngõ ngách, dễ ẩn nấp.

Sở Dung dẫn mấy người kia về phía đó, tiếng xe cộ huyên náo từ đường cái đã nhỏ hơn rất nhiều.

Người kia hỏi: "Nói chuyện gì?"

Sở Dung dừng lại, khoanh tay trước ngực, nơi nào còn có thứ gọi là mềm mại.

Cô híp mắt, chậm rãi nói: "Rốt cuộc mấy người muốn như nào?."

Ngữ điệu Sở Dung thanh lãnh, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đi, cũng sẽ không đi, các ngươi còn tới từng đợt thì cứ dây dưa không xong?""

Sở Dung nói: "Nếu các người động tay động chân, tôi sẽ báo cảnh sát."

Một đứa đàn em nổi giận, muốn tiến lên cho cô biết tay, người đàn ông duỗi tay ngăn hắn ta lại.

"Cô là người lập kế hoạch cho công ty Càn An, không tìm cô thì tìm ai?"

Vừa mới nãy còn bảo lấy tiền làm việc, hiện tại nhìn như vậy thì ra còn rất chuyên nghiệp.

Sở Dung hừ cười một tiếng: "Càn An không phải chỉ có một người lập kế hoạch là ta."

"Nhưng người lập kế hoạch mấy lần gần đây kaf cô, cho nênông chủ của tôi ——"

Người đàn ông dừng một chút, nói, "ông chủ của chúng tôi bảo, chỉ cần côtới, Càn An cho cô bao nhiêu, bên chúng tôi còn cho hơn gấp mấy lần."

Mẹ nó.

Đúng là tài đại khí thô.

Sở Dung hỏi:" Nếu tôi không đồng ý?"

"Sở tiểu thư, cô là người thông minh, đối đầu với chúng tôi không phải vấn đề tốt," người đàn ông nói, "Nếu Khải Tiến muốn đối phó với một người như cô, cũng không khó khăn lắm."

Còn biết uy hϊếp cô cơ đấy.

Lúc này Sở Dung xem như thăm dò rõ ràng.

Hiện tại Khải Tiến không những muốn bản kế hoạch, những người tham gia vào bản kế hoạch lần này hắn đều muốn dào qua.

Cái hành động này.

"Mấy người đánh bạn của tôi." Sở Dung nói, "Không thể chỉ tính dễ dàng như vậy."

Người đàn ông lắc đầu: "Không phải chúng ta."

Sở Dung cười lạnh một tiếng.

Bên Khải tiến đúng là đủ tâm cơ, một bên thì thu phục cô một bên thì lôi Lục Trạch Nhất, phân công thật đúng là rõ ràng.

Ngẫm kỹ lại thì, hai người các cô đúng là đôi uyên ương mệnh khổ.

Sở Dung nói: "Mặc kệ cho tôi bao nhiêu, tôi cũng không đi."

Cô xua xua tay: "Mời trở về."

Vài người vừa nghe, đã nhanh chóng vây quanh Sở Dung.

Trong đó có một tên đàn em, hung thần áp sát nhìn cô, cứ như cô dám nói thêm một từ, hắn sẽ đấm một quyền tới.

Sở Dung hỏi: "Sao, đây là muốn ép buộc tôi?"

"Đây là nhiệm vụ của chúng tôi." Người đàn ông nói, "Quấy rầy rồi."

Còn bày đặt ra vẻ thân sĩ.

Một người đàn ông cúi đầu đưa tay muốn bắt lấy bả vai Sở Dung, Sở Dung sớm có chuẩn bị, giơ tay đánh tay anh ta ra, nhấc chân đá xoáy một cái xoáy gió.

Mấy người đàn ông không nghĩ tới Sở Dung còn có chiêu như vậy, như bị đánh vào mặt, nhanh chóng vây khốn cô lại.

Mẹ kiếp.

Sở Dung linh hoạt tránh thoát vài người, nhấc chân chạy về phía trước.

Thật là muốn mạng của cô mà

Gió lay động qua tai cô, rít lên từng cơn.

Phải làm sao bây giờ?

Trong đó có một tên chạy rất nhanh hắn không biết móc dao ra khi nào, nhằm về phía Sở Dung, cô đưa tay muốn bổ vào cổ hắn.

Mũi dao ở trên tay cô vẽ một đường dài, đau đớn nhanh chóng truyền tới, Sở Dung cắn răng, hung hăng đá về phía đầu hắn ta.

Cây dao "Ầm" một tiếng rơi trên mặt đất.

Đồng thời một thân ảnh màu đen chạy lại đây.

Sở Dung kinh sợ.

Người đàn ông mang theo lực đạo hung áo đánh vào mặt người bên cạnh cô,

"Muốn đánh lén?" Giọng nói Lục Trạch Nhất lạnh băng đến tận xương, "Nếu không làm được thì đừng dùng ba cái này ra ngoài uy hϊếp người khác."

Trời ạ.

Sở Dung kinh ngạc đến ngây người.

Mấy người đàn ông ngay lập tức trở nên cảnh giác.

"Mấy người đàn ông ăn hϊếp một cô gái nhỏ?" Lục Trạch Nhất chậm rãi đi đến trước mặt Sở Dung, đưa một đống que nướng cho cho, "Có bản lĩnh, thì đến đây."

Sở Dung: "Anh——"

ANh rốt cuộc có biết mình đang nói gì không.

Cho dù động tác khi nãy của anh hết sức soái khi, nhìn rất chuyên nghiệp, làm tim cô nhảy bình bịch, nhưng là......

Ánh mắt Lục Trạch Nhất dừng lại ở vết thương trên tay Sở Dung, nhíu mày.

Anh nhấc chân đá chiếc dao nhỏ vừa mới rơi xuống qua một bên, cởϊ áσ khoác ra, nhét vào trong long Sở Dung.

Mấy người ia đứng vây thành một đoàn, Lục Trạch Nhất bay nhanh khóa cổ một người trong số đó, đầu gối cong lên, đánh mạnh vào bụng hắn ta.

Sở Dung ngây người đứng ở nơi đó.

Lục Trạch Nhất di chuyển thành thạo, tốc độ tấn công và né tránh cực kỳ nhanh.

Người đàn ông này rõ rang là người biết võ.

Rốt cuộc, hắanh có bao nhiêu lợi hại?

Không lâu sau, Lục Trạch Nhất đã trở lại. Mấy người đàn ông khi nãy kêu gào giỡ đã ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất, ăn đau rêи ɾỉ không ngừng.

Sở Dung đưa áo khoác lại cho anh, vẻ mặt ngoan ngoãn không thể ngoan ngoãn hơn.

Người đàn ông mặc đồ đen bây giờ đang dựa vào tưởng, khóe miệng hắn ta rách máu, ánh mắt hung ác.

"Chúng tao là người cảu Khải Tiến, mày dám đánh chúng tao, chính là đánh vào mặt Khải Tiến."

Sở Dung không chút khách khí trợn mặt nhìn hắn ta, đã bị đánh thành như vậy, bớt tranh cãi đi.

Cô còn chưa nói, bắt cóc cô, chính là bắt cóc Càn An đâu.

Người đàn ông thấy Lục Trạch Nhất không đổi sắc, lại nói: "Một đại luật sư nổi danh như vầy, nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì."

Sở Dung nhíu mày.

Đây là đang uy hϊếp?

Lục Trạch Nhất không chút để ý mặc xong áo khoác, mới chậm rãi nói: "Cái này gọi là thấy việc xấu hăng hái làm việc nghĩa."

ANh chẳng them để mấy người kia vào mắt, giơ tay kéo cánh tay bị thương của cô, nói: "Tôi đã nói rồi, không được để bị thương."

Sở Dung dùng một cái tay khác bắt lấy góc nói anh, mở miệng bảo: "Vết thương nhỏ mà thôi."

Lục Trạch Nhất hỏi: "Em biết vừa nãy anh hoảng loạn thế nào không?"

Hả?

Anh đang nói gì vậy?

"Về sau không được như vậy nữa," Lục Trạch Nhất nhìn vết máu trên tay cô, nói, "Anhsẽ lo lắng."

Sở Dung mím môi.

Cô chưa từng thấy qua một Lục Trạch Nhất như vậy, anh hạ thấp đầu, dùng sức giữ chặt tay cô.

Sở Dung không thấy rõ vẻ mặt anh.

Qua sau một lúc lâu, Lục Trạch Nhất ngẩng đầu lên, bảo: "Đi theo anh."

Ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh, trong phút chốc dường như có thứ gì đó nhập vào trong long Sở Dung, khiến nó sung sục sôi trào.